Chương 182 - Nghi ngờ (2)
Nhưng đợi đến lúc ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía tượng đá, trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng, chỉ thấy ánh mắt tượng đá rất quỷ dị, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng như đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh như băng, nhìn lâu cũng khiến người ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Này, ngươi nhanh tới lấy!”
Lúc này, Khâu Binh đứng bên cạnh đột nhiên gọi Triệu Khách, Triệu Khách chạy tới nhìn không nhịn được hít sâu, hét to: “Đừng nhúc nhích!”
Không biết Khâu Binh nhặt được một cái xẻng công binh từ đâu, đang ra sức nạy một bộ quan tài ở bên cạnh ra.
“A!”
Khâu Binh nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt ngoảnh lại, đồng thời trên tay dùng sức ép một cái, mượn nguyên lý đòn bẩy chỉ nghe “két” một tiếng, nắp quan tài kia lập tức bị Khâu Binh nạy ra một lỗ hổng.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Khách trắng bệch, bắp thịt cả người trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm khe hở quan tài, sợ có một tống tử nhảy ra từ bên trong.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy hình như quan tài hoàn toàn không có động tĩnh gì, Khâu Binh bị Triệu Khách dọa sợ.
Nhưng sau khi thấy trong quan tài thật sự không có tiếng động, Khâu Binh nghiến răng một cái dùng sức bẩy xẻng công binh lên, nắp quan tài lập tức bị mở ra, một bộ xác cổ xuất hiện ở trước mặt hai người.
Sau khi Triệu Khách đợi một lúc xác định trong quan tài không có tiếng động, sải bước đi tới, vẻ mặt lập tức trở nên quái dị.
Trong quan tài đúng là một bộ xác cổ, chỉ có điều quần áo trên người xác chết không giống những Tát Mãn đó, mà là một nam nhân mặc quan phục triều Thanh.
Xác chết rất gầy gò, chỉ còn một lớp da khô bọc lấy xương cốt, cảm giác như rau xanh mất nước, Khâu Binh cầm xẻng nhẹ nhàng di chuyển trên xác chết một chút.
Trong chốc lát đã thấy xương cốt sắp đứt gãy, yếu ớt đến mức khó chịu nổi một kích.
Nếu những tống tử đó thật sự chỉ có trình độ như vậy, Triệu Khách cảm thấy hình như ở đây không có gì đáng sợ.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái à?”
Khâu Binh chỉ vào xác chết trong quan tài nói: “Ta nhìn trong tư liệu nói, nơi này là một Thánh địa Mãn tộc, chỉ cho phép chôn Tát Mãn, cho dù là Hoàng đế cũng không được, sao lại có một quan viên triều Thanh chạy đến nơi đây?”
Triệu Khách gật đầu, nhưng đây không phải điều hắn quan tâm, mà vì sao đây là xác chết chứ không biến thành cương thi.
“Bạch hồ, ngươi có thể giải thích không?”
Triệu Khách hỏi thăm bạch hồ, nhưng hiển nhiên bạch hồ cũng không hiểu rõ tình huống này, sau khi da lông lấp lóe trong ngực Triệu Khách mấy lần, lại im lặng.
“Ngươi nhìn bộ quan tài kia đi?”
Khâu Binh chỉ một bộ quan tài ở bên khác, thật ra bộ quan tài này đã bị Quỷ tử mở ra, Triệu Khách tiến lên nhìn, phát hiện bên trong cũng là một bộ xác khô, chỉ có điều bộ xác khô này còn kỳ quái hơn, lại không có tóc.
Nhưng vẫn giữ được lông mày trắng râu dài, thoạt nhìn tuổi tác đã không còn trẻ.
Triệu Khách nhìn da đầu của bộ xác khô, trên mặt còn có nếp nhăn, vẻ mặt lại càng kỳ quái hơn, thứ này có thể là một tên hòa thượng??
Một tên làm quan, một tên hòa thượng, Triệu Khách hơi mơ hồ.
Triệu Khách từng nghe nói đến việc trộm mộ, nhưng chưa từng nghe đến việc đào mộ rồi tự nhảy vào.
Lúc này, Khâu Binh tìm được cái ấn nhỏ trên xác của tên quan viên kia, ném cho Triệu Khách nói: “Tứ gia, đây là thứ đồ chơi gì?”
Triệu Khách nhận lấy nhìn, đây là một con dấu bằng vàng, cẩn thận nhìn sẽ thấy hình như bên dưới con đấu còn viết một hàng chữ nhỏ kiểu phồn thể.
“Khâm Thiên Giám!”
Triệu Khách không quen thuộc với lịch sử, nhưng cũng biết Khâm Thiên Giám là người phụ trách phong thủy ở triều Thanh và chuyên quan sát thiên tượng, tuy không có thực quyền gì nhưng lại lệ thuộc trực tiếp vào sự điều động của Hoàng đế.
Quan viên này lại là người của Khâm Thiên Giám?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách lại nhìn hòa thượng nằm trong một quan tài khác, sờ soạng trên người hắn ta một lượt, tìm được một chuỗi Phật châu.
Phật châu trong suốt sáng long lanh, vẫn chiếu sáng lấp lánh trong bóng đêm, không nhìn ra được làm từ vật liệu gì, Triệu Khách trực tiếp lựa chọn chuyển hóa, muốn chuyển hóa Phật châu vào trong sách tem.
“Ngươi không đủ quyền hạn, không thể chuyển hóa vật phẩm này…”
Tiếng nhắc nhở vang lên khiến Triệu Khách hơi bất ngờ, không ngờ lại không thể chuyển hóa được, Triệu Khách thấy thế dứt khoát cất Phật châu đi trước, quay sang nói với Khâu Binh: “Ngươi… A??”
Triệu Khách quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua phát hiện Khâu Binh đã biến mất?
“Người đâu?”
Triệu Khách đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn quanh, lúc này Triệu Khách thấy một bóng đen sải bước đi vào con đường nhỏ ở đằng xa.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, sải bước đuổi theo.
Cộp cộp cộp…
Càng chạy con đường nhỏ càng sâu, mạng nhện thật dày dường như đang nói cho Triệu Khách biết, đã lâu không có người đi vào đây.
“Đi nhầm à?”
Đợi khi thấy phía cuối con đường nhỏ cũng không có dấu vết người đi qua được, Triệu Khách nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, dứt khoát xoay người dự định quay về.
Nhưng chờ đến khi Triệu Khách xoay người lại không nhịn được ngơ ngác, sao không thấy con đường nhỏ ở sau lưng hắn nữa?
“Đây là có chuyện gì?”
Rõ ràng hắn cũng đi vào con đường nhỏ từ nơi này, sao chỉ trong chớp mắt đã không còn đường đi nữa?
“Rắc rắc rắc…”