Chương 187 - Đường núi quanh co (2)
Cẩu Đản thay đổi sắc mặt, trên tay xuất hiện thêm một thanh đoản đao, đồng thời đứng lên cùng Vương Đông Lượng.
“Muốn sống thì nhanh mở cửa!”
Mùi máu tươi đập vào mắt khiến Cẩu Đản giật mình, cẩn thận nhìn lên mới nhận ra người trước mặt là Trần Tứ Hỉ.
“Ngươi!”
Thấy thế, vẻ mặt Cẩu Đản thay đổi, tinh thần căng thẳng lập tức đề phòng, nhưng đến khi thấy trên dưới cả người Trần Tứ Hỉ toàn là vết thương, đã sắp biến thành một người máu, Cẩu Đản lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt như phủ một lớp sương lạnh.
“Chúng ta nên tính toán rõ ràng món nợ ngươi đâm ta một dao.”
Triệu Khách nghe giọng nói này cảm giác hơi quen tai, lại nhìn lên mới thấy người trước mắt là Cẩu Đản đã bị mình đâm một dao xuyên tim.
Nhớ lại lúc đó tên này sợ đến mức té cứt té đái, hắn ngại bẩn nên không ném vào trong sách tem, dù sao chỉ cần diệt khẩu là đủ rồi.
Việc giấu xác đã không còn quan trọng, bởi vì giết Cẩu Đản, nhiều nhất cũng chỉ chuyển sự tình nghi đến Khâu Binh đã trốn ra ngoài.
Chỉ có điều Triệu Khách không ngờ cái tên này vẫn còn sống, thân phận của hắn ta đã quá rõ ràng.
Trong chốc lát, Triệu Khách nghĩ đến Lý quả phụ, cũng với tình hình tối đó Cẩu Đản gian díu với Lý quá phụ, trong nháy mắt có rất nhiều đáp án, trong lòng Triệu Khách cũng đã có manh mối.
Cẩu Đản và Lý quả phụ thân thiết với nhau, chắc chắn Cẩu Đản đã lừa gạt hỏi được rất nhiều chuyện, bao gồm những bản vẽ tin tức mà Vương Mẫn Tài để lại, tất nhiên đều rơi vào trong tay tên này.
Cẩu Đản đề phòng lộ ra tin tức, hoặc là dứt khoát không làm, đã làm phải cho xong giết luôn Lý quả phụ, chỉ không ngờ lại gặp Triệu Khách ở bên ngoài.
Tin rằng, cứt đái chảy ra là kế hoạch mà Cẩu Đản đã sớm nghĩ đến, tin tưởng đổi lại là người khác cũng không bỏ một cái xác chết dính đầy cứt đái vào trong sách tem quý giá của mình.
Trừ khi gặp tên biến thái có sở thích đặc biệt, rất hiển nhiên tuy Triệu Khách biến thái nhưng không phải loại này.
“Đúng vậy, không ngờ à, có phải nên tính toán món nợ của chúng ta rồi không, ngươi xem ta nên đâm mấy lỗ ở trên người ngươi, hay là…”
Cẩu Đản còn chưa nói hết câu đột nhiên ngơ ngác, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Triệu Khách, đôi mắt trợn tròn.
Trên thềm đá phía sau, một bóng đen đang chậm rãi bước xuống từng bước một, dáng người nóng bỏng khiến người ta nuốt nước miếng, nhưng sau khi thấy khuôn mặt hư thối kia, Cẩu Đản như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh lẽo đến tận xương tủy, thứ đồ chơi trong đũng quần lập tức rụt trở về.
“Mả mẹ nó!”
Cẩu Đản không nhịn được chửi bậy, tiến lên một phát bắt được cổ áo Triệu Khách, mắng: “Ngươi con mẹ nó cố ý đúng không hả.”
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra!”
Ánh mắt Triệu Khách lạnh lẽo, khi nhìn về phía Cẩu Đản lại thể hiện rõ vẻ ác độc.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ở giữa lóe lên sát khí, lại không ai muốn lui lại.
“Tên kia đến rồi!”
Lúc này, Vương Đông Lượng chạy lên trước kéo tay Cẩu Đản ra, chặn ở giữa hai người quát lên: “Đừng cãi nhau nữa, đã lúc nào rồi còn cãi nhau, tất cả mọi người sắp xong đời rồi, mọi người hợp tác diệt thứ này đi.”
“Ha ha ha ha, buồn cười, các ngươi tưởng đó là con gián muốn diệt thì diệt sao, đó là Tát Mãn đã chôn ở chỗ này mấy trăm năm, mấy người các ngươi cộng lại cũng không đủ trình độ.”
Ở nơi xa, Tiên cô lão thái thấy thế lập tức cười ha hả, đột nhiên tình thế xoay ngược khiến nàng trở nên vui mừng thoải mái.
“Nàng nói không sai, chúng ta không thể đối phó với thứ đồ chơi này, mở cửa!”
Khuôn mặt Triệu Khách đen xì, thúc giục Cẩu Đản.
Nhưng Cẩu Đản lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người Tiên cô lão thái, nói: “Bây giờ, chỉ sợ chúng ta muốn mở cũng không mở được.”
Vương Đông Lượng đứng bên cạnh giải thích với Triệu Khách, cần đồng thời mở khóa của hai cánh cửa này, mới có thể mở ra, nếu không căn bản không mở được.
Lúc này Tiên cô lão thái và Trương Hải Dương đang bàn bạc phải đối phó thế nào, cách tốt nhất là để tất cả bọn họ bị Tát Mãn giết chết, sau đó bọn họ sang nhặt chìa khóa.
“Mở cửa, nếu không chúng ta sẽ ném chìa khóa đi, các ngươi cũng không lấy được Tạo Hóa Châu.”
Thấy thế, Triệu Khách cướp lấy cái chìa khóa trong tay Cẩu Đản, đi đến trước vực sâu, giơ cao chìa khóa lên.
“Ngươi dám!”
“Ngươi cảm thấy một người sắp chết còn có cái gì không dám.”
“Ta cược ngươi không dám ném!” Dường như Tiên cô lão thái rất chắc chắn, không để ý đến lời thuyết phục của Trương Hải Dương và Phùng Ba, tiếp tục nâng giá.
“Muốn ta mở cửa, mỗi người các ngươi quỳ xuống dập đầu với ta, nếu không… Không!”
Không đợi Tiên cô nãi nãi nói xong, chỉ thấy Triệu Khách vung tay ném bay chìa khóa ra ngoài, vẻ mặt ba người Chu lão hán giật mình, cũng đồng thanh hét to: “Không cần!”
Khoảnh khắc chìa khóa bị ném ra, vẻ mặt của tất cả mọi người vô cùng khó coi, một hơi nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí Cẩu Đản đã muốn phát động năng lực của tem đặc thù đi bắt lấy chìa khóa.
Nhưng sau khi chìa khóa bị ném ra giữa không trung, lại lơ lửng ở giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống.
Nhìn kỹ phần đuôi của một sợi tơ máu treo ở chía khóa, giữ chìa khóa ở trên không trung.