Chương 190 - Sinh tồn vốn là cướp bóc
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm Chu lão hán mang theo vẻ khiêu khích.
Thì ra cùng lúc Triệu Khách thấy Cẩu Đản buông tay cũng từ bỏ chống cự theo, chỉ có điều hắn không cần cướp chìa khóa, cho đến bây giờ tơ đao ở phần đuôi chìa khóa vẫn không rời khỏi tay Triệu Khách, chỉ cần kéo một phát là có thể kéo chìa khóa về.
“Thủ đoạn tốt!” Sắc mặt Chu lão hán như phủ một tầng sương lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm Triệu Khách, chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
“So ra vẫn kém các hạ, đây mới là thủ đoạn tốt thật sự.”
Triệu Khách ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Chu lão hán, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng không biết vì sao lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy rất khó chịu, đặc biệt là Chu lão hán, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, sâu trong mắt hiện ra từng đợt sát ý.
Tuy đây là lần đầu tiên bọn họ đối đầu chính diện, nhưng tính toán ra hắn ta đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi từ tên này.
Lần đầu tiên ở nhà Tiên cô lão thái, hắn ta tìm một lượt, ngoại trừ mấy tấm phù chú chưa kích hoạt thì không tìm được gì.
Nhưng tên này vừa vào hình như đã tìm được thứ có giá trị không nhỏ, khiến hắn ta núp trong tủ treo quần áo hận đến ngứa răng.
Vốn hắn ta định sử dụng Chiếu hồn chú giết tên này, kết quả không những không thành công, ngược lại còn bị phản phệ, bị khấu trừ cả 8 điểm bưu điện.
Cộng thêm điểm bưu điện để phát động Chiếu hồn chú, đã tốn tròn 12 điểm bưu điện, cứ trôi theo vòng nước một cách vô ích như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của hắn ta.
Ngay vừa rồi, cái tên này đột nhiên lao ra giẫm một chân lên đầu hắn ta, đến bây giờ Chu lão hán vẫn cảm thấy cái trán mơ hồ đau đớn, nếu lúc ấy tên này thêm chút sức nữa, có lẽ một cước đó có thể trực tiếp đưa hắn ta đi gặp Diêm Vương.
Hiện tại lại chiếm mất chìa khóa vốn nên thuộc về hắn ta, thù mới hận cũ gộp chung lại, tất nhiên không thể vừa mắt nhau.
“Ha ha ha ha, thành công, thành công!”
Cách đó không xa, chỉ thấy Chu Phú Quý cười ngây ngô không đi về bên này, mà chạy về phía xác nữ, bị xác nữ một phát bắt được bả vai.
“Xé á…” Chu Phú Quý kêu lên một tiếng, lập tức cảm giác bị xé rách nhưng Chu Phú Quý lại không hề cảm nhận được đau đớn, ngược lại nhào tới ôm chặt eo xác nữ.
“Không phải ngươi thích nổ tung à?”
Chỉ thấy ánh mắt Chu lão hán nhìn thoáng qua Triệu Khách, khóe môi hơi nhếch lên, khẽ nói: “Đã đến lúc kết thúc vở kịch này rồi, nổ!”
Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy thân thể Chu Phú Quý lập tức nổ tung, một ánh sáng mạnh bạo phát ra từ trên người Chu Phú Quý.
“Oanh!”
Ánh sáng mạnh chiếu sáng cả vực sâu, dư chấn quét tới như một cơn gió lớn khiến Triệu Khách vô thức nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt thấy Triệu Khách nhắm mắt lại, ánh mắt Chu lão hán trầm xuống, trong mắt bùng lên sát cơ.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta có hành động gì, đã thấy họng súng đen ngòm trên tay Triệu Khách giơ lên, cho dù nhắm mắt lại nhưng họng súng vẫn khóa chặt cơ thể Chu lão hán.
Thấy thế, Chu lão hán siết chặt nắm đấm, lập tức thở sâu, chậm rãi hạ nắm đấm xuống.
Cùng lúc Chu lão hán buông tay, súng săn trên tay Triệu Khách cũng chậm rãi buông xuống, trong súng săn căn bản không có viên đạn.
Đương nhiên, lấy thực lực của Chu lão hán, cho dù trong súng săn có viên đạn cũng chưa chắc có thể làm đối phương bị thương, chỉ là bây giờ hai bên không hiểu rõ ngọn nguồn của đối phương, giữa đôi bên đã đạt được sự ăn ý nào đó.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, đôi bên đều đang nắm bắt tin tức có lợi ở xung quanh, một khi quyết định ra ra tay cũng là không chết không ngừng.
Chờ sau khi ánh sáng mạnh dần tắt, mọi người nhìn lên không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy vị trí của Chu Phú Quý và xác nữ đã bị nổ ra một cái hố to.
Cho dù xác nữ không chết nhưng đã rơi vào vực sâu, dù không chết cũng không uy hiếp được bọn họ nữa.
“Hít!”
Lúc này, Chu lão hán há miệng hút vào, có lẽ người khác không chú ý đến nhưng Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng lại thấy rõ ràng, một luồng sương đen trong không khí chung quanh bị Chu lão hán hút vào trong miệng.
Hơn nữa, sau khi luồng sương đen này bị Chu lão hán hít vào, lại hoàn toàn hòa làm một thể với Chu lão hán.
“Tạch tạch tạch…”
Lúc này, cánh cửa thủy tinh trước mặt hai người bắt đầu chậm rãi khép lại, Chu lão hán nhìn Cẩu Đản đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh, trên mặt không nhịn được xuất hiện ý cười, lấy ra cái người rơm trước đó, nhẹ nhàng vặn vẹo.
“Rắc!!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn khiến Cẩu Đản trợn mắt, một chân lập tức biến thành hình dạng méo mó, trên trán nổi lên gân xanh, đôi mắt Cẩu Đản nhìn chằm chằm Chu lão hán lại nhìn sang Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách hoàn toàn khôn có ý muốn ra tay, lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
“Ngươi không định giúp hắn một chút à? Ta còn tưởng vừa rồi các ngươi liên thủ, giữa đôi bên sẽ có tình hữu nghị sâu sắc chứ.”
Chu lão hán quay sang mỉa mai Triệu Khách.