Chương 189 - Cháy nhà ra mặt chuột (2)
Chu Phú Quý vẫn ngồi ở dưới đùi xác nữ, thấy cảnh xuân chạm vào mặt, khuôn mặt Chu Phú Quý đen xì, giơ con dao găm trên tay lên, đôi mắt nhắm tịt lại như đã phó thác cho ông trời.
“Xoẹt!”
Xác nữ run rẩy, vẻ mặt kỳ quái.
Một chân giẫm trên thềm đá, chân còn lại treo giữa không trung bị Triệu Khách dùng tơ đao kéo chặt, điều khiến người ta bất ngờ nhất là Chu Phú Quý nằm trên mặt đất, trên tay còn giơ dao găm lên.
“Vậy cũng được?”
Chu Phú Quý nhìn xác nữ không nhịn được nuốt nước bọt, rút mạnh dao găm ra, kết quả hắn ta hơi di chuyển dao găm, xác nữ đã giằng co dữ dội.
Xác nữ dùng sức kéo bắp chân về, bàn tay Triệu Khách lập tức rách ra một lỗ máu, cả người suýt nữa bị kéo vào trong vực sâu.
“Nhanh nhanh nhanh… Nhanh đỡ!”
Chu Phú Quý thấy bàn chân cách mình chưa đến một centimet, khuôn mặt xanh lét, nếu một chân này đạp xuống, chắc có thể giẫm nát đầu hắn ta.
Gân xanh trên hai cánh tay Triệu Khách kéo căng, giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống theo tơ đao, cho dù dùng hết sức lực cũng không so sánh được với xác nữ, không biết lực lượng giữa hai bên chênh lệch bao nhiêu cấp bậc.
Ngay lúc này ánh mắt Triệu Khách nhìn thấy một cột đá bên cạnh, ánh mắt sáng lên, dùng hết sức cầm con dao trên tay đâm sâu vào cột đá, một chân đá vào cây cột chống đỡ cơ thể, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm xác nữ.
Chỉ thấy Triệu Khách dùng hết sức kéo một phát, một lần nữa kéo bắp chân của xác nữ ra.
Tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ trong miệng xác nữ, cái miệng mở ra, vẻ mặt quái dị, không thể nói là đau khổ hay dễ chịu.
“Nhanh đi! Ta không chịu nổi!”
Cẩu Đản đứng sau lưng thúc giục, vừa rồi một con cự mãng đứt đoạn đã khiến hắn ta phải trả giá bằng máu, một ngón tay nổ tung, máu tươi chảy ròng ròng.
Da thịt trên ngón tay của hắn ta đã bắt đầu vỡ ra, có thể thấy được xương trắng ở dưới da thịt.
“Nhanh!”
Trên trán Vương Đông Lượng ứa ra mồ hôi, chìa khóa đã thay đổi đạo không, chỉ cần thay khảm vị tương ứng là có thể mở ra.
Quá trình này căn bản không vội được, hoàn toàn cần Trương Hải Dương chỉ huy.
“Đừng lắc!”
Lúc này, Cẩu Đản đột nhiên trợn mắt, da thịt trên ngón tay lại vỡ ra, hàm răng nghiến chặt quát lên với Triệu Khách.
“Ta không lắc, hỏi tiểu tử kia đi!”
Chu Phú Quý ở đằng xa nghe vậy, vẻ mặt cầu xin, kêu lên: “Không phải ta… Ai tới cứu ta đi!”
Chu Phú Quý nghe vậy gật đầu, giơ phi đao lên, ánh mắt nhìn lướt qua một cái nghiến răng, dựng thẳng cánh tay đâm một đao vào.
Thấy Chu Phú Quý đã thành công, ánh mắt Triệu Khách lạnh lùng đang định kích hoạt Bạo liệt phi đao.
Nhưng lúc này, trong lòng Triệu Khách đột nhiên lạnh lẽo, không biết Cẩu Đản đã phân ra một ngón chân hóa thành con rắn nhìn chằm chằm mình từ lúc nào.
Vẻ mặt Cẩu Đản âm trầm, khẽ nói: “Ta từng đổi Bạo liệt phi đao, đừng coi người khác là kẻ ngốc.”
Triệu Khách cau mày, ánh mắt nhìn về phía Cẩu Đản càng thêm chán ghét, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Cẩu Đản không đáp lại mà dùng hết sức, hai tay nhấc lên, giơ cao cơ thể xác nữ lên rồi gọi: “Phú Quý, nhanh lên!”
“Được!”
Chu Phú Quý gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi ra từ dưới hông xác nữ, sau khi leo ra nhanh chân chạy về bên này.
“Cạch!”
Lúc này, Vương Đông Lượng đã thay đổi chìa khóa đến một ô cuối cùng, chỉ nghe một tiếng cơ quan vang lên, trên mặt Vương Đông Lượng lập tức xuất hiện nụ cười, gọi: “Mở rồi!”
Chỉ nghe hắn ta vừa dứt lời, ánh mắt Chu lão hán im lặng đứng bên cạnh thật lâu đột nhiên tối tăm, lao lên một bước, “Xoẹt!”
Một dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim Vương Đông Lượng.
Tích tích…
Tình cảnh bất ngờ hoàn toàn khiến Cẩu Đản ngây ngốc, cho đến khi Chu lão hán chậm rãi rút lưỡi lê đang đâm vào trái tim Vương Đông Lượng ra, Cẩu Đản mới tỉnh táo lại.
“Lượng Tử!”
Đôi mắt Cẩu Đản đỏ ngầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu lão hán, “Lão tử đệt mẹ ngươi!”
Cẩu Đản cởi ra Xà ảnh thực phược thuật, đột nhiên lao về phía Chu lão hán nhưng vừa mới cất bước, cơ thể đã dừng lại, bắp thịt cả người trở nên vô cùng cứng đờ, mỗi một khớp xương như đồ sắt bị rỉ sét khiến Cẩu Đản khựng lại, cứng rắn như gậy sắt.
“Đồ ngu.”
Khóe miệng Chu lão hán hơi nhếch lên, trên tay có thêm một con búp bê vải, điều kỳ quái là trên búp bê vài còn dán một tấm phù chú, phía trên quấn quanh một túm tóc.
Phùng Ba đứng đằng xa thấy thế, không nhịn được ngạc nhiên nói: “Đúng là hắn, không ngờ Chu lão đầu này lại còn biết kỳ môn độn giáp!”
Trước đó trong thôn có một nữ nhân bị chú sát, cũng là chú thuật trong kỳ môn độn giáo, lúc trước Phùng Ba vòn nghi ngờ Triệu Khách chính là Trần Tứ Hỉ.
Nhưng sau đó thấy Triệu Khách sử dụng năng lực cũng không phải là kỳ môn độn giáp, đã từ bỏ suy nghĩ này.
“Ngu ngốc, ta không có hứng tiếp tục chơi với ngươi.”
Chu lão hán đưa tay muốn lấy chìa khóa trên cơ quan.
Nhưng chờ đến khi hắn ta đưa tay ra, không nhịn được ngạc nhiên: “Chìa khóa đâu?"
"Tìm chìa khóa à, ở chỗ ta!”
Chỉ nghe sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không biết Triệu Khách đã bước vào cánh cửa thủy tinh từ lúc nào, một tay vuốt ve chìa khóa, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa nghiêng vào tường.