Chương 197 - Cây mây
Trương Hải Dương ngẩng đầu cẩn thận quan sát chiếc quan tài treo này, đôi mắt trợn ngược, lấy kiến thức của hắn ta lại không nhìn ra bộ quan tài trước mắt rốt cuộc đến từ triều đại nào.
Nhưng lấy phong thủy học mà nói, đỏ tươi phối hợp với tang lễ, tám chín phần mười không có chuyện tốt, hơn nữa nơi này phong thủy địa lợi, thật sự vô cùng đáng sợ.
Trương Hải Dương sải bước đi tới nhìn trước mắt, ngoài miệng liên tục nói kỳ quái, thật ra bên trong cũng không tối, ngược lại còn có chút ánh sáng, nhưng ánh sáng không phải đến từ phía trên, mà là từ lòng đất.
Chỉ thấy trên mặt đất khảm một viên hạt châu to bằng trứng ngỗng, nhỏ cũng khoảng trứng gà, chiết xạ ra ánh sáng nhẹ nhàng trong huyệt động, chiếu sáng toàn bộ huyệt động.
Không chỉ như thế, hai mạch nước ngầm chảy trong rãnh nước hai bên, nước suối chảy ra được ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống như một chiếc gương, mặt nước gợn sóng chiếu rọi vách thạch bích, khiến tòa động đá trước mặt như mộng như ảo, đẹp không sao tả xiết.
Tình cảnh kỳ lạ trước mắt không chỉ đơn giản là nhìn đẹp mắt, bên trong hàm chứa bố cục phong thủy khiến Trương Hải Dương như lọt vào trong sương mù, hắn ta chỉ có thể nhìn hiểu một phần nhỏ bố cục ở bên trong, chỗ nào không hiểu cũng như người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được.
Đây mới thật sự là điểm kinh khủng, phải biết rằng Trương Hải Dương cũng được coi là nhân vật cấp bậc đại sư phong thủy thời nay, nếu khiến hắn ta hoàn toàn nhìn không hiểu, bố cục phong thủy trước mắt đã vượt qua sự hiểu biết của hắn ta.
Chẳng mấy chốc Trương Hải Dương đã tập trung ánh mắt vào một chỗ khác.
Ở trung tâm động đá có một gốc cây khô héo, thân cây to khoảng cái thớt, rễ cây to khỏe như con trăn, xuyên qua chỗ sâu trong núi đá, không biết đi đến nơi nào.
Chỉ thấy trên gốc cây có từng cây mây quấn quanh thành một cái lưới hình tròn, có thể thấy bên trong có một viên bảo châu màu xanh lục, bên trong chiếu sáng lấp lánh.
“Tạo Hóa Châu!”
Ánh mắt mọi người tập trung vào hạt châu kia, không nhịn được hít sâu một hơi, ngay cả trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Ngoại trừ Triệu Khách, trên mặt mỗi người đều không nhịn được thể hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
Thật ra điều này cũng không kỳ quái, tuy Triệu Khách cảm thấy rất hứng thú với bảo vật, nhưng cũng không hiểu biết quá nhiều với Tạo Hóa Châu.
Nhưng đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu, còn có một nguyên nhân khiến Triệu Khách không có chút hứng thú nào với hạt châu này.
Đó chính là trong thị giác của Hoàng kim đồng, ánh sáng hạt châu kia cũng không đơn thuần, bên trong trộn lẫn rất nhiều ánh sáng kỳ quái, không thể nói ra là sắc thái gì, chỉ là cho Triệu Khách cảm giác rất không thoải mái.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua xung quanh, bao gồm chiếc quan tài đỏ thẫm ở trên đỉnh đầu, thờ ơ đi theo.
“A?”
Lúc này, mí mắt Triệu Khách đột nhiên nhảy lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mép tế đàn, trên đó có một chiếc hộp sắt không đáng chú ý.
Lúc Triệu Khách chậm rãi đến gần chiếc hộp sắt, đột nhiên cảm giác hình như trong túi sách của hắn có động tĩnh gì đó.
Duỗi tay lần mò chỉ thấy một viên hạt châu màu xanh lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay Triệu Khách, đây là linh hồn da bạch hồ, nó bị phong ấn trong quả cầu này, dù giãy giụa như thế nào cũng tốn công vô ích.
Nhưng lại không thể thu nó vào trong sách tem, dựa theo sách tem nhắc nhở hình như vì hắn không đủ quyền hạn, không thể chuyển hóa bạch hồ ở dạng linh hồn thể vào.
Thấy vẻ mặt kích động của nó, Triệu Khách cầm hộp sắt trên tay quan sát, khẽ nói: “Chẳng lẽ đây là Trấn hồn hạp?”
Trong nhiệm vụ chi nhánh muốn hắn tìm ra Trấn hồn hạp cho da bạch hồ, đồng thời nghĩ cách phá hủy.
Nhưng sau đó vì hắn cảm thấy quá mạo hiểm cho nên từ chối tiếp tục mở cửa, dẫn đến xảy ra xích mích với da bạch hồ, nhiệm vụ chi nhánh cũng bị phán thất bại ngay lập tức.
Chỉ không ngờ, sau khi nhiệm vụ chi nhánh thất bại, hiện tại hắn thật sự tìm được cái Trấn hồn hạp này.
“Của ngươi?”
Triệu Khách nhìn quanh, phát hiện hình như số lượng cái hộp giống thế này cũng không ít, chưa đi được mấy bước đã nhặt được một cái, cầm trong tay dò hỏi da bạch hồ.
Tuy da bạch hồ bị nhốt bên trong quả cầu màu lam, nhưng nó đã sớm thành tinh, nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm lập tức lắc đầu, đong đưa cái đuôi không ngừng cầu xin Triệu Khách tiếp tục tìm kiếm Trấn hồn hạp thuộc về nó.
Dù sao Triệu Khách cũng đang rảnh rỗi, dứt khoát đi ở phía sau tìm kiếm.
Ngược lại bốn người một hồ kia thì chuyên tâm nhìn về Tạo Hóa Châu trước mặt, chỉ thấy ánh sáng xanh bên trong vụt sáng vụt tắt, lúc sáng tràn trề sức sống, lúc tối thì vạn vật tàn lụi, điều thần kỳ hơn là hình như mỗi một lần hạt châu này lấp lóe, đều khiến tế đàn tức là gốc cây kia cũng hơi run rẩy theo.
“Chẳng lẽ… Hạt châu này đã trở thành trái tim của nơi này, liên tục không ngừng cung cấp năng lượng cho những xác chết Tát Mãn đó, giúp đỡ bọn họ thành tiên?”
Trương Hải Dương nói xong, hô hấp không nhịn được dồn dập hơn, đừng thấy hắn ta chỉ là một giáo sư bình thường, nhưng sự tham lam của lòng người là vô bờ bến, vốn chỉ muốn dựa vào hạt châu này khôi phục cơ thể không trọn vẹn của mình.