Câu Sinh Hồn?
Tôi trước nay chưa từng nghe nói qua Câu Sinh Hồn.
Tôi còn nhớ đã từng thấy các thôn dân đều trúng ấn Tam Thước Thần Minh ở trước mộ ông nội, bọn họ cũng quỳ trên mặt đất, cho nên tôi mới hỏi Trương mù, liệu có phải là ấn Tam Thước Thần Minh hay không.
Nhưng Trương mù lại nói cho tôi biết, đây là Câu Sinh Hồn.
Tôi hỏi Trương mù:
- Vì sao không phải là ấn Tam Thước Thần Minh?
Anh ta nói:
- ấn Tam Thước Thần Minh và Câu Sinh Hồn mặc dù đều là quỳ trên đất, nhưng ấn Tam Thước Thần Minh sở dĩ được gọi với cái tên như vậy, là bởi vì hai tay bị tiểu quỷ giơ cao quá đầu, nghĩa là ngẩng đầu ba thước thấy Thần Minh, cúi đầu nhìn đất quỷ bất đồng, nhưng Câu Sinh Hồn thì lại không có trò giơ tay, bình thường chỉ quỳ trên đất, nhưng lại hướng về cùng một nơi.
Tôi nói hỏi:
- thế nào là Câu Sinh Hồn?
Trương mù đáp:
- tôi nhớ tôi từng nói với cậu, người dương đều có ba hồn bảy vía, Câu Sinh Hồn chính là cưỡng chế rút một bộ phận trong ba hồn bảy phía trên cơ thể con người ra, khiến người đó hồn phách không đầy đủ, trở thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lúc Trương mù nói ‘người không ra người quỷ không ra quỷ’, tôi chợt nhớ tới lúc ở trong sân nhà ông Trường Nguyên, lúc đầu thái độ của ông ấy còn rất niềm nở hòa nhã, nhưng đợi sau khi nhìn kĩ mặt tôi, thái độ đã quay ngoắt 180 độ, đuổi đánh chúng tôi ra khỏi sân nhà, lúc đóng cửa còn mắng tôi bằng câu nói giống hệt Trương mù vừa nói, cũng là nói ‘ tôi đã người không ra người quỷ không ra quỷ rồi, còn muốn đi quan tâm chuyện của người khác.’
Lúc ấy Trần tiên sinh giải thích là bởi vì trên chân tôi có đeo đôi giày âm của ông bác người giấy, cho nên ông Trường Nguyên mới nói vậy, lúc ấy tôi tin lời Trần tiên sinh nói, nhưng về sau lúc biết trên chân mình còn có hai mươi ba đôi giày âm, tôi đã ý thức được hình như có chút không đúng, chẳng qua lúc đó quá sợ hãi, cho nên chưa nghĩ đến, hiện tại hồi tưởng lại, mới cảm thấy chỗ này có vấn đề.
Nếu tôi là bởi vì đeo giày âm, ông Trường Nguyên mới nói tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy thì trước lúc tôi đeo giày âm của ông bác người giấy, có lẽ ông Vương Trường Nguyên cũng đã biết tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng lúc còn nhỏ tôi từng gặp qua ông Vương Trường Nguyên, lúc đó ông không nói với tôi những lời này, chứng minh, tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, không phải bởi vì những đôi giày âm trên chân.
Một khi đã như vậy, chẳng lẽ là hồn phách tôi không được đầy đủ, cho nên mới người không người quỷ không quỷ? Tôi lại lập tức liên tưởng tới cái gã giống hệt tôi, lần nào cứ vào lúc có người âm lui tới, hắn đều đến quấy rối, chẳng lẽ, hắn chính là một hồn phách trong cơ thể tôi? Tôi thấy khả năng này rất lớn! tôi cảm thấy tôi đã sắp tìm thấy chân tướng mọi chuyện.
Quá trình nghĩ xong những điều này, gần như chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, tôi có chút kích động hỏi Trương mù:
- nếu hồn phách không đầy đủ, thì sẽ thế nào?
Trương mù nói:
- cái tông môn nhà cậu, mấy thứ này lúc tôi đến thôn nhà cậu tôi đã nói với cậu rồi còn gì, sao cậu còn không biết tự suy luận chứ? Thân thể của người dương và hồn phách nhất định phải nguyên bộ, thì mới được coi là một người dương hoàn chỉnh, cậu nghĩ xem, nếu một người thiếu mất cái tay cái chân, thì hắn sẽ thế nào? Tàn phế! Rất nhiều việc đều không thể làm được, rõ ràng, nếu linh hồn của một người dương không đầy đủ, thì cũng không khác gì tàn phế, có rất nhiều việc không làm nổi!
Tôi lại truy hỏi:
- cụ thể sẽ thế nào?
Trương mù nói:
- nhẹ nhất thì phờ phạc rũ rượi, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, ngày nào cũng ngủ gà ngủ gật, dần dần không còn muốn ra khỏi cửa nhà, không dám gặp ánh nắng mặt trời, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không dám mở, sau đó nữa, thì giống như một cái xác chết, còn tiếp theo nữa, thì hoàn toàn biến thành cái xác chết thật.
Nghe Trương mù nói đến đó, tự đối chiếu với trạng thái của chính mình, tôi ngoài việc không thích ra khỏi cửa ra, thì hình như những cái khác đều không phù hợp, chẳng lẽ lúc trước tôi đã đoán sai? Không phải hồn phách tôi không đầy đủ? Mà nếu đúng là không phải hồn phách không đầy đủ, vậy vì sao ông Vương Trường Nguyên lại nói câu đó? còn cái gã giống tôi như đúc kia, là như thế nào?
Tôi cho rằng mình đã đạt được đáp án, nhưng hiện tại xem ra, vẫn còn xa lắc xa lơ.
Tôi lắc đầu, tạm thời bỏ chuyện này sang một bên, sau đó hỏi Trương mù:
- hồn của hai người bọn họ bị câu đi đâu rồi?
Trương mù nói:
- cậu hỏi câu này không đúng.
Tôi không hiểu ý của anh ta, vì thế lại hỏi:
- Không đúng chỗ nào?
Trương mù không nói gì, mà xoay người đi vào trong phòng, tôi không biết anh ta định làm gì, cũng chỉ đành đi vào theo.
Sau khi vào trong, tôi thấy Trương mù phát hiện ra ba cái máy tính trên bàn học của lão đại, anh ta ý lên một tiếng, sau đó nhìn bức vẽ ‘ếch ngồi đáy giếng’ của tôi, chỉ chỉ máy tính hỏi:
- Cái này là cậu học được từ chỗ con nhỏ Lăng Giáng?
Tôi nói, đúng vậy.
Trương mù đáp:
- Nói thật, ngoại trừ chỉ số thông minh của cậu hơi kém ra, thì cậu rất phù hợp để trở thành một thợ nhân, ít nhất thì bản lĩnh nhìn qua đã biết học theo, giỏi hơn bất cứ thợ nhân nào tôi từng gặp, không biết bản thân cậu có phát hiện hay không, cậu nhìn ba cái ‘ếch ngồi đáy giếng’ này đi, không cần biết là độ dài ngắn hay là vòng tròn bên trong, trên cơ bản đều giống nhau y như đúc.
Nghe Trương mù nói vậy, tôi phi lên nhìn, quả nhiên là thế, lúc trước tôi lại chẳng phát hiện, không ngờ trong lúc hoảng loạn vẽ bừa, mà lại có thể vẽ được thế này.
Đây là lần đầu tiên Trương mù khen tôi, cho nên tôi có chút ngượng ngùng, vì thế tôi nói:
- Tôi vẽ trong lúc cấp bách hoảng loạn ấy mà, nếu anh bảo tôi vẽ lại tỉ mỉ cẩn thận, cũng chưa chắc đã vẽ được giống thế này.
Trương mù nói:
- Tôi đương nhiên biết thằng ngốc cậu vẽ bức hình này trong lúc gặp tình thế cấp bách, nếu cậu chăm chú vẽ mà cũng vẽ được thế này, thì những thợ nhân luyện vẽ từ nhỏ đến lớn kia biết giấu mặt đi đâu? Nhưng cậu chỉ vẽ bừa mà cũng vẽ được thế này, cũng phản ánh bản chất con người cậu phù hợp để làm một thợ nhân, nhưng không biết vì sao tiền bối Lạc Triều Đình lại không dạy thợ thuật cho cậu, đúng rồi, trong này nhốt gì đó?
Tôi nói, một cái đầu biết hát!
Trương mù lặp lại lời của tôi, nói:
- Thảo nào vừa nãy đồng tiền kia không có tác dụng, hóa ra bản thể còn nằm trong đây, khí tức đã bị ếch ngồi đáy giếng của cậu ngăn cách, lúc đầu tôi còn không phát hiện gì, xem ra, ếch ngồi đáy giếng này đã sắp sửa đuổi kịp trình độ của Lăng Giáng rồi.
Tôi có hơi hơi đắc chí, sau đó nói:
- Anh có cần xử lý một chút không, ngộ nhỡ chạy ra ngoài thì phải làm sao?
Trương mù nói:
- Không sao đâu, là bị ba người các cậu chiêu tới dọa người, chỉ cần minh hỏa trên vai không tắt, về cơ bản là không có sao.
Tôi gật đầu, thảo nào lúc trước tôi không nhìn thấy cái đầu kia, hóa ra nó chỉ là một âm hồn bình thường, giả dạng thành Phùng Vĩ Nghiệp, để dọa tôi sợ, may mà tôi vẫn không quay đầu lại, minh hỏa trên vai rất mạnh, cho nên không nhìn thấy nó, chỉ nghe thấy tiếng nó hát.
Tôi hỏi:
- Vì sao lại bị ba người chúng tôi chiêu tới --- đúng rồi, hồn phách của hai người bọn họ trước lúc ra ngoài ban công quỳ đã không đầy đủ, cho nên cũng chiêu âm, sâu trong nội tâm chúng tôi đều e ngại Phùng Vĩ Nghiệp, nên nó mới hóa thành hình hài của Phùng Vĩ Nghiệp đến dọa người, đúng không?
Trương mù gật gật đầu:
- Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đi theo tôi lâu rồi, chỉ số thông minh cũng tiến bộ hơn chút.
Trương mù vừa nói vừa ra khỏi phòng, tôi hỏi anh ta:
- Cứ vậy mà đi hả? mặc kệ hai người bọn họ?
Trương mù nghe xong lại lắc đầu nói:
- Không phải mặc kệ, là không quản được, cậu đi theo tôi là sẽ hiểu.
Tôi không hiểu Trương mù muốn dẫn mình đi đâu, nhưng vẫn đi cùng anh ta ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa, không ngờ anh ta lại chẳng đi quá xa, chỉ dừng lại ở trước cửa phòng bên cạnh, đẩy cửa bước vào.
Tôi vội vàng thấp giọng gọi Trương mù, nói:
- Đây là phòng người khác, anh tự tiện xông vào làm gì đó, chẳng lẽ không sợ bị người ta cho làm kẻ trộm đồ rồi bắt anh lại sao hả?
Tôi bé tiếng, là sợ người ở phòng bên cạnh nghe thấy, nào ngờ Trương mù lại cười to ba tiếng, không chút kiêng dè nói với tôi:
- Nếu có thể khiến bọn họ tỉnh lại thì tốt, cậu tự vào xem đi.
Tôi không chắc chắn lắm đi vào, nhờ ánh đèn điện thoại của Trương mù, tôi nhìn thấy, trên ban công, có bốn người quỳ thẳng hàng cạnh nhau, hướng về phía nhà xác.
Tôi trừng lớn hai mắt, phi đến chỗ hàng rào bảo hộ ngoài ban công, nhìn lên nhìn xuống. mãi cho đến lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu, vì sao Trương mù lại nói những lời đó, bởi vì, trên ban công của mỗi căn phòng ký túc, đều có bốn người quỳ thành một hàng ngang, hướng về phía nhà xác, thành trăm thành nghìn….