Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 161 Đốt sách chôn Nho

Cả một tòa ký túc, trên ban công mỗi gian phòng, đều có bốn người dàn hàng ngang quỳ trên đó, đầu bọn họ cúi xuống, đỉnh đầu hướng về phía nhà xác, những người này cộng lại, không có một nghìn, cũng phải được tám trăm.

Tôi bị một màn trước mắt dọa khiếp sợ đến mức không thể hô hấp, tôi cảm giác thấy cả đất trời đang xoay chuyển, giống như cả tòa lầu đang lắc lư, muốn hất tôi bay ra khỏi ban công, ngã xuống đất, thì mới chịu bỏ qua. Nói thật, nếu không phải Trương mù kịp thời kéo tôi ra khỏi lan can ở ban công, tôi rất có khả năng đã xuống dưới đi gặp Marx rồi.

Trương mù kéo tôi trở về, tôi ngồi bệt dướt đất, bốn người đang quỳ cách tôi không đến một cánh tay, tôi đưa tay vỗ vai bạn học gần mình nhất, tuy rằng chúng tôi không học chung ngành, nhưng tôi biết cậu ta, tôi gọi tên cậu ta vài lần, xác định không tỉnh, tôi mới hỏi Trương mù:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Trương mù nói:

- Rất rõ ràng, đây là thủ đoạn của cái gã nằm ở tầng âm bốn dưới nhà xác, hắn chờ không kịp rồi.

Tôi nói:

- Cái gì chờ không kịp? hắn Câu Sinh Hồn rốt cuộc để làm cái gì?

Trương mù đáp:

- Tôi nói với cậu rồi, là để lấy hồn dưỡng hồn!

Tôi hỏi:

- Không phải nó đã có hồn phách của những thi thể trong nhà xác dưỡng hồn cho nó rồi sao? vì sao còn nhắm vào những sinh viên này?

Trương mù nói:

- Người chết như đèn tắt, sau khi chết, thi thể sẽ thối rữa, hồn phách cũng yếu đi, dùng hồn phách của xác chết để dưỡng hồn, nhiều nhất cũng chỉ dưỡng thành tử hồn, hiệu quả không được tốt lắm, nhưng sinh hồn (hồn còn sống) thì khác, không những có thể dưỡng ra hồn sống, mà còn có thể làm dịu hồn phách của kẻ bị dưỡng hồn, thủ đoạn này là thủ đoạn dưỡng hồn nhanh nhất tốt nhất, nhưng thường thì đều không có ai dùng, bởi vì động tĩnh quá lớn, cây to đón gió, rất dễ bị tấn công hội đồng, dưỡng hồn vốn chính là một chuyện vi phạm pháp tắt tự nhiên, nhất định phải làm giấu làm diếm, rất ít gặp, trong lịch sử tôi chỉ thấy một lần, cho nên mới nói, hắn chờ không kịp rồi.

Tôi hỏi, trong lịch sử cũng có? Sao tôi không biết?

Trương mù nói:

- Cậu chắc chắn cũng biết, nhưng tôi không biết gọi là gì, hình như là nói, có rất nhiều người có tri thức, đều bị chôn sống, còn đốt rất nhiều tiền giấy cho bọn họ, khi đó không có nhiều tiền giấy, liền dùng sách vở để thay thế, lịch sử tôi không học nhiều lắm, không biết trong sách sử gọi sự kiện đó là gì.

Đốt sách? Chôn sống người có học thức?

Mẹ nó, đây không phải chính là ‘đốt sách chôn Nho’ của Tần Thủy Hoàng đó sao?

Nhà Tần, lại là nhà Tần! lúc Trần tiên sinh kể cho tôi nghe về luyện thi sống, là kể Bạch Khởi thời Tần giết chết hơn bốn mươi vạn người, chẳng qua thời điểm đó nhà Tần vẫn chưa thống nhất thiên hạ, giết người vẫn được coi là lập quân uy, lập quốc quy, khiến năm đất nước còn lại đều không dám chiến đấu với nước Tần, nhưng thời gian xảy ra sự kiện ‘đốt sách chôn Nho’, lại là sau khi Tần Thủy Hoàng đã thống nhất thiên hạ.

Lúc học lịch sử đến đoạn này, tôi cũng rất khó hiểu, Thủy Hoàng Đế đến ngay cả đội quân của sáu nước liên hợp lại cũng có thể đánh bại, còn phải sợ những người có học thức sao? trong sách sử giải thích, văn nhân dùng ngòi bút làm vũ khí, còn khiến lòng người loạn trí hơn cả một gã vũ phu, đốt sách chôn người tài, chính là một thủ đoạn để củng cố sự thống trị của Thủy Hoàng Đế, nhưng, sự thật đúng là như vậy sao?

Nếu đúng là vì củng cố thống trị, vậy vì sao ở các triều đại mới được lập quốc sau này, lại chưa từng xuất hiện thêm sự kiện ‘đốt sách chôn Nho? ngược lại còn là đại xá thiên hạ*? cho nên quan điểm mà sử học gia đề ra, căn bản là không logic, một khi đã như vậy, chẳng lẽ thật đúng như Trương mù nói, ‘đốt sách chôn Nho’ chính là vì Câu Sinh Hồn?

( chú thích: đại xá: miễn tội và hình phạt cho một số đông người, xóa bỏ hoàn toàn triệt để tội của bọn họ, giải thích theo cách hiện đại thì giống như là miễn chấp hành hình phạt, hay miễn truy tố hình sự. )

Tôi nói những gì mình hiểu cho Trương mù nghe, anh ta nghe xong gật đầu nói:

- Có lẽ chính là cái này, tôi nhớ lúc ông nội tôi kể, cũng đã nói qua, người đó dùng thủ đoạn chôn sống người chết, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, ngày nào cũng hầu hạ ăn ngon uống no, mười ngày sau, những người này đều chết.

Tôi nói, vì sao là mười ngày?

Anh ta chỉ xuống bốn người đang quỳ dưới đất, nói:

- Ba cộng bảy bằng bao nhiêu?

Anh ta vừa hỏi như vậy, tôi lập tức hiểu:

- Bả hồn bảy vía, ba hồn bảy vía, chẳng lẽ là ba cộng bảy?

Tôi lại hỏi:

- Không đúng, không phải anh nói Câu Sinh Hồn là vì lấy hồn dưỡng hồn à? lúc Thủy Hoàng Đế muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn là vừa mới thống nhất sáu nước chưa được bao lâu, người còn chưa chết, ông ấy dưỡng hồn làm gì?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, không phải tôi nói rồi sao, hồn người chết, nhiều nhất cũng chỉ dưỡng được một tử hồn, hồn người sống mới có thể dưỡng ra hồn sống, hơn nữa, ai nói với cậu, lấy hồn dưỡng hồn chỉ có thể dùng cho người chết? ông ấy câu nhiều sinh hồn như vậy, có lẽ là để lấy hồn dưỡng hồn cầu trường sinh!

Tôi gật đầu, Tần Thủy Hoàng đúng thật là một người không từ thủ đoạn để theo đuổi trường sinh, điểm này trong sách sử đều có ghi lại, chẳng qua là không nói ‘đốt sách chôn Nho’ cũng là vì cầu trường sinh, mà chỉ ghi ông ấy phái ba trăm đồng nam đồng nữ đi ra khơi tìm linh đan thần dược, đáng tiếc, ba trăm người đã bị một cơn sóng cuốn trôi, cuối cùng không đạt được gì, cơ mà ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có người ngồi lên ghế Hoàng Đế như ông ấy, mới dám làm ra động tĩnh lớn như vậy trước mắt bàn dân thiên hạ, dù sao cũng không có ai dám phản đối, chỉ tiếc, cuối cùng lại chôn vùi chính đế quốc của mình.

Nghĩ đến đây, tôi hỏi Trương mù:

- Cho nên, vị nằm dưới tầng âm bốn, cũng là vì trường sinh?

Trương mù nói:

- Có lẽ không phải vì mục đích này, cậu nghĩ xem, vị Hoàng Đế mà cậu nói cũng đã chứng minh rồi, Câu Sinh Hồn không có tác dụng, bằng không hiện tại bên trong giới thợ nhân, hẳn là sẽ có một số nhân vật trường sinh, nếu không có nhân vật như vậy, chứng minh năm đó tên kia đã cầu trường sinh thất bại, cho nên, hẳn không phải là cầu trường sinh.

Tôi hỏi:

- nếu không phải cầu trường sinh, vậy vị ở tầng âm bốn dưới nhà xác, vì sao phải làm vậy?

Trương mù liếc nhìn tôi, lại dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc, anh ta không trả lời, mà hỏi tôi:

- cái tông môn nhà cậu, ông đây là thợ nhân, không phải thầy bói, cậu cho rằng cái gì thợ nhân cũng biết à? Tôi nói cho cậu biết, thế giới này có rất nhiều người rất nhiều chuyện, ông đây đều không biết, ví dụ như những nữ chính trong phim, gì mà Sola Aoi, Maria Ozawa, Mutou Ran, Hatano Yui, này nọ, tôi không biết một ai hết!

( đọc hết truyện đã rồi vào google sau nha các đồng d… chí =)) )

Tôi nhìn Trương mù, nghe anh ta nói xong, trợn mắt há mồm! cái thằng cha này, anh không biết mà sao còn nói rõ được tên người ta vanh vách thế chứ?

Trương mù nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì ho khan một tiếng, sau đó nói:

- Tuy rằng tôi không biết mục đích cụ thể là gì, nhưng ít nhiều cũng đoán được, nó ở trong huyền quan tầng âm bốn dưới nhà xác nhiều năm như vậy, nếu nói là vì trường sinh, không ai không tin, nhưng có lẽ không chỉ đơn giản là trường sinh.

Tôi lại lần nữa khiếp sợ với câu nói của Trương mù, theo tôi thấy, trường sinh đã là chuyện phức tạp nhất trên trần đời rồi, nếu không vì sao các hoàng đế trong lịch sử, quyền thế ngập trời, nhưng sao vẫn không tự thấy hài lòng? Nếu đã vậy, vẫn còn chuyện gì phức tạp hơn chuyện này sao?

Trương mù không biết, tôi càng không biết.

Tôi hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Ngày mai về Vạn Châu đi, tôi hỏi ông nội mình một chút, là ông ấy an bài tôi và anh cả đến đây, nhất định ông ấy biết chút gì đó trong chuyện này.

Tôi gật đầu, sau đó chỉ bạn học vẫn còn quỳ dưới đất, nói;

- Bọn họ phải làm sao bây giờ?

Trương mù đáp:

- Thân thể vẫn còn có thể tự cử động, có lẽ mới là ngày đầu tiên, chúng ta vẫn còn chín ngày.

Thời gian chín ngày, có thể đến Vạn Châu rất nhiều lần, hẳn là còn kịp!

Tôi hỏi, vì sao anh nói tên kia chờ không kịp?

Trương mù đáp:

- Chẳng lẽ cậu không phát hiện Câu Sinh Hồn này có một lỗ hổng cực kỳ nghiêm trọng sao?

Tôi hỏi, lỗ hổng gì?

Trương mù nói:

- Tòa nhà này, cộng tất cả mọi người từ trên xuống dưới, tối thiểu cũng phải có hơn một ngàn người đi? Vì sao bọn họ đều bị Câu Sinh hồn, hiện tại toàn bộ đều quỳ ngoài ban công, nhưng chỉ có một mình cậu không sao, còn đứng đây tán phét với tôi?

Tôi vừa nghe thấy lời này, như bị sét đánh, đúng vậy, vì sao tất cả những người ở tòa nhà này đều xảy ra chuyện, nhưng tôi lại không việc gì? tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao lại như vậy?

Trương mù đáp:

- Chớ có hỏi tôi, tôi cũng không biết, nhưng tôi biết, nguyên nhân gã kia chờ không kịp, nhất định là bởi vì cậu!

Bởi vì tôi? Tôi đến gặp còn chưa gặp qua hắn, thậm chí còn chưa xuống dưới tầng âm bốn, vì sao có thể là bởi vì tôi?

Trương mù nói:

- Không nhất định cậu phải đi, cậu đừng quên, Phùng Vĩ Nghiệp chính là bởi vì cậu nên mới giả chết.

Tôi nói:

- Ý của anh là, Phùng Vĩ Nghiệp đã nói chuyện của tôi cho ‘nó’ nghe? ừ, ít nhất thì thời gian cũng trùng khớp với nhau.

Trương mù nói:

- Không thể nói vậy, Phùng Vĩ Nghiệp vốn dĩ đã không phải người dương, cho nên, những gì mắt Phùng Vĩ Nghiệp nhìn thấy, nó đều biết!

Trong đầu tôi hiện lên một danh từ --- gà âm!

Chẳng lẽ Phùng Vĩ Nghiệp chính là ‘gà âm’ của cái gã nằm dưới tầng âm bốn?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất