Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 166 Trên bảy dưới tám

Tôi bị những lời Trương mù nói dọa chảy đầy mồ hôi lạnh, tôi không ngờ chỉ một động tác vẫy tay đơn giản như vậy, lại thiếu chút nữa rước họa diệt thân vào người.

Tôi nói:

- Tôi tưởng là anh, tôi nhìn thấy anh chạy vào trong ký túc, lại còn thấy anh đứng trên tầng thượng ngoắc tay với tôi, cho nên tôi mới ngoắc lại.

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc này, não cậu là não lợn à? Người còn chưa nhìn rõ, đã dám ngoắc tay bừa bãi? Lại nói, bình thường đều là vẫy tay chào qua cửa số, chứ làm gì có ai ngoắc tay với nhau qua cửa sổ?

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy, ví dụ như lúc đưa tiễn, trên tàu hỏa hay là ô tô, mặc kệ là ở đâu, đều là vẫy tay chào, ý là tạm biệt, chứ nào có hiện tượng ngoắc tay?

Tôi hỏi, vì sao chỉ là một động tác ngoắc tay đơn giản, lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế?

Trương mù nói:

- Âm dương hai giới, đều có quy củ riêng, bằng không thế giới này sẽ bị đảo lộn, làm chuyện gì, thực ra cũng phải chú ý đến ‘thuận theo tự nhiên’ , gọi hồn, hay là bị gọi cũng thế, hai bên đều phải ‘cam tâm tình nguyện’, bằng không sẽ trái với tự nhiên, tuy rằng ‘Cam tâm tình nguyện" cũng không nhất định là ‘cam tâm tình nguyện’ thật sự, nhưng bất luận thế nào cũng phải có cái hình thức, cái này giống tiểu Lôi Trì Trương Mục xếp cho tôi, lẽ nào đúng là một cái hồ sao? không, đây đều chỉ là hình thức!

Nghe Trương mù nói vậy, tôi hiểu một chút, cho nên động tác ngoắc tay của tôi, có nghĩa là ‘cam tâm tình nguyện’ làm kẻ chết thay cho con ma ám trên người giấy --- ít nhất thì trên hình thức, cũng đã cam tâm tình nguyện rồi, tôi hồi tưởng đến thủ đoạn của Trần tiên sinh và Lăng Giáng, hình như đều như vậy, ví dụ như lúc Trần tiên sinh dẫn hồn Vương Nhị Cẩu qua sông, cũng đặt một chậu nước xuống đất, tương đương như một con sông, một cái ghế dài, đại diện cho một cây cầu, còn ‘ếch ngồi đáy giếng’ của Lăng Giáng , cũng là đạo lý giống vậy.

Cho nên sau khi trải qua lần này, tôi coi như đã đúc kết ra một kinh nghiệm, người âm nếu muốn hãm hại người dương, phải dùng thủ đoạn để lừa gạt người dương đáp lại, mặc kệ là ác quỷ đè lên lưng tôi hay là ma gọi tên và gọi hồn vừa mới trải qua, đều phải cần tôi ‘đáp trả’ chúng nó, chúng nó mới có thể ra tay với tôi, cho nên người giấy vừa rồi, lừa tôi ngoắc tay với nó, làm vậy, nó có thể đi xuống từ trên tầng thượng.

Nghĩ đến đây, tôi nói với Trương mù:

- Người giấy kia chết ở trên tầng thượng à?

Trương mù gật đầu:

- Rất có thể, đúng rồi, thằng ngốc cậu vừa rồi lúc chạy đến đây có phải lại quay đầu rồi không?

Tôi nói:

- Không có mà! Tôi vẫn luôn nhìn và chạy về phía trước!

Trương mù nói:

- Vậy thì lạ quá, cậu không quay đầu lại, lửa trên vai vẫn khá mạnh, vì sao còn bị gọi hồn?

Tôi lắc đầu nói:

- Anh còn không biết, thì tôi sao biết được.

Trương mù khoát khoát tay, xử lý xong người giấy tiền đồng ở chỗ ngoặt cầu thang, nhìn nhìn cửa sổ, lại nhìn tầng trên tầng dưới, hình như ý thức được điều gì đó, cúi đầu bấm bấm ngón tay, đợi tới khi đi tới đến tầng tiếp theo, anh ta đột nhiên vỗ mạnh vào trán, nói với tôi:

- Tông môn nhà nó, hóa ra là vậy!

Tôi hỏi, có chuyện gì?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn thấy vị trí của cái cửa sổ này chưa? Cách mặt đất sáu thước, tọa nam triều bắc, ở cầu thang của mỗi một tầng đều có chỗ ngoặt, cho nên cậu tính xem, tổng cộng có bao nhiêu cái cửa sổ?

Tôi nói:

- Tổng cộng có tám tầng, mỗi một tầng một chỗ ngoặt, vậy là tám cái!

Trương mù rú lên:

- Cái tông môn nhà cậu, có phải thầy giáo dạy toán của cậu bị cậu chọc cho tức chết rồi không? tổng cộng tám tầng, giữa tầng một và tầng hai có một cái, từ đó suy ra, cứ cách mỗi hai tầng lại có một cái cửa sổ, trên tầng tám, cậu hộ tôi tìm thêm tầng chín cái!

Tôi vỗ trán mình một cái nói:

- Khà khà, thật ngại quá, chủ yếu là tôi bị dọa sợ, cho nên có chút mất tỉnh táo, hẳn là có bảy cái cửa sổ.

Trương mù nói:

- Đúng rồi, bảy cái cửa sổ bên trên, tám tầng lầu ở dưới, con mẹ nó đây chính là phong thủy ‘trên bảy dưới tám’, đúng rồi, vừa rồi người giấy kia xuống đến tầng thứ mấy?

Tôi nói:

- Xuống tới giữa tầng một và tầng hai thì không thấy rồi.

Trương mù nói:

- Vậy có lẽ ứng với ‘dưới tám’, má, chúng ta hiện tại lên được mấy tầng rồi?

Tôi nhìn nhìn con số trên tường cầu thang, nói:

- Có lẽ là tầng bảy, có phải ứng với ‘trên bảy’ không? hay là chạy ngay đi?

Trương mù nói:

- Cậu thấy tôi từng bỏ chạy bao giờ chưa? Lại nói, hiện tại có muốn chạy cũng không kịp, tự ngẩng đầu nhìn lên trên đi.

Tôi làm theo lời Trương mù, đứng ở đầu cầu thang tầng bảy, ngẩng đầu nhìn lên trên, chính là chỗ ngoặt giữa tầng tám, ở trước cửa sổ, có một người giấy màu trắng, bay lơ lửng trên không, lúc tôi nhìn, nó vừa hay xoay người lại, một bàn tay còn ngoắc ngoắc với tôi, một bàn tay khá buông thõng xuống, trong tay nắm một con dao thái! Khóe miệng nó, tựa như có một nụ cười quỷ dị --- cảm giác kia hình như là, cuối cùng cũng đợi được mày rồi!

Mặc dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng gặp qua vào người giấy, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy người giấy bay lơ lửng trên không, tôi không biết chỗ lợi hại của người giấy này nằm ở đâu, nhưng dựa vào ‘trên bảy tám dưới’ mà Trương mù nói, tôi liền cảm thấy hình như có chút khó giải quyết --- đương nhiên, đối với Trương mù mà nói cũng khá khó giải quyết, còn về tôi, chỉ cần là một người âm, tôi đều cảm thấy khó khăn, chứ không tồn tại độ khó.

Bởi vì có Trương mù bên cạnh, cho nên mặc dù nhìn thấy một màn khủng bố thế này, nhưng vẫn không bị dọa tới mức toàn thân lạnh ngắt, tôi thậm chí còn thấp giọng nói giỡn với Trương mù:

- Anh ứng phó được không? nếu không được thì tôi chuồn trước nhá, dù sao tôi cũng không giúp được cái gì.

Không ngờ Trương mù lại cười lạnh nói:

- Cho dù tôi có để cậu chạy, cậu thử quay đầu lại xem, phía sau lưng cậu còn đường chạy không!

Tôi cho rằng Trương mù đang dọa tôi, vì thế tôi quay đầu lại--- vừa có suy nghĩ này, tôi đã lập tức ý thức được, không thể quay đầu, chỉ có thể xoay cả người, tôi xoay người lại nhìn, lần này, tôi đúng là đã bị dọa rồi, tôi nhìn thấy, ở sau lưng mình, cầu thang tôi vừa bước lên đã biến mất, thay vào đó là một vực sâu tối đen không nhìn thấy đáy!

Nếu vừa rồi tôi bị người giấy kia dọa lùi ra sau vài bước, chỉ cần vài bước, tôi sẽ ngã xuống vực sâu không đáy, đến lúc đó, cho dù tôi không chết, cũng nhất định biến mất khỏi thế giới này, về phần sẽ đi nơi nào, tôi căn bản không muốn biết, hơn nữa, tôi cũng sẽ không biết.

Tôi sợ tới mức liên tục bước lên vài bước, đứng sau lưng Trương mù, đột nhiên ý thức được, trên tầng vẫn còn người giấy, tôi lại lập tức xoay người nhìn người giấy kia, tôi lo lắng tôi sẽ bị nó đẩy xuống cái vực sâu không đáy này.

Tôi hỏi Trương mù:

- Đây con mẹ nó rốt cuộc đã có chuyện gì?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói qua ‘trên bảy dưới tám’?

Tôi nói:

- Nghe nói qua, nhưng vì sao không thấy bậc thang nữa?

Trương mù lại nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Trên bảy dưới tám, vốn là để hình dung cái gì?

Điểm này thực ra lại không làm khó được tôi, dù sao tôi cũng học Quốc Văn, tôi nói:

- Lúc đầu, trên bảy dưới tám là để hình dung múc nước trong giếng, là một câu nói chưa hoàn chỉnh, cả câu là, mười lăm cái gàu múc nước --- trên bảy dưới tám. ( ý chỉ sự bất ổn chồng chềnh, thường chỉ tâm trạng con người khi cảm thấy lo lắng, vô cùng bất an.)

Trương mù nói:

- Đúng rồi, hiện tại chúng ta đang ở bên trong giếng nước, còn nhớ cái gọi là hình thức tôi vừa nói không?

Tôi gật đầu, đột nhiên hiểu ra, chỉ cần thỏa mãn cái gọi là hình thức, vậy thì, một đồ vật vốn nhìn chẳng liên quan gì, đều có thể biến thành đồ vật khác, hiện tại tôi và Trương mù, vốn dĩ đang đứng ở giữa cầu thang, nhưng bởi vì đã thỏa mãn ‘trên bảy dưới tám’, vậy nên, tôi và anh ta lập tức rơi vào bên trong cái gọi là ‘giếng nước’.

Tôi hỏi, làm thế nào bây giờ?

Trương mù nói:

- Cũng may đã sớm có chuẩn bị, còn nhớ đồng tiền và người giấy không? ở mỗi chỗ ngoặt cầu thang đều có một cái, cậu nhìn kĩ, sau đó nhảy xuống, châm dẫm lên trên, tầng số lẻ thì dùng chân trái chạm đất, tầng số chẵn dùng chân phải chạm đất, yên tâm, không ngã chết cậu được đâu!

Tôi nói, vậy anh thì sao?

Trương mù nói:

- Ông phải châm mồi lửa đốt cháy thứ này.

Trương mù nói xong, lấy từ trong túi ra một lá bùa, lá bùa này tôi từng nhìn thấy, chính là lá bùa dùng để đốt thân thể của gã ăn chín cái đầu, đốt lên sẽ có lửa màu xanh, nhìn thấy lá bùa này, trong lòng tôi thả lòng hơn nhiều.

Nhưng sau khi Trương mù niệm vài câu, cổ tay khẽ run rẩy, lá bùa lại không hề bốc cháy!

Tôi nghe thấy anh ta nói:

- Cái tông môn nhà nó, trúng kế rồi! ‘ếch ngồi đáy giếng’ cậu vẽ trên máy tính, bị nó mang tới đây luôn rồi, tôi không dùng được thợ thuật nữa!

Nghe nói như thế, mặt tôi xám như tro tàn, đến bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu vì sao người giấy kia vẫn bay lơ lửng trên không trung, hơn nữa khóe miệng còn mang nụ cười quỷ dị, hóa ra, nó đã sớm đoán được Trương mù không sử dụng được thợ thuật.

Nó, không hề sợ hãi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất