Nhưng tôi không hiểu, vì sao ‘ếch ngồi đáy giếng’ tôi vẽ trên máy tính, lại xuất hiện trong này? đây căn bản không hợp lẽ thường?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, ông hiện tại không rảnh để giải thích chuyện này, chờ ông giải quyết nó đã rồi nói.
Nói xong, Trương mù lấy ra một con miệt dao mini, tôi không biết rốt cuộc anh ta giấu ở chỗ nào trên người, nói lấy ra là lấy, vô cùng dứt khoát.
Trương mù cầm miệt dao trong tay, trạng thái trên người cũng đã khác, tôi từng nhìn thấy trạng thái này trên người Trần tiên sinh, lúc đó, hai tay Trần tiên sinh mỗi tay cầm một chiếc giày, có cảm giác như cầm giày trong tay, thiên hạ này là của ta.
Trương mù cầm miệt dao mini, bước vài bước đã tới chỗ ngoặt, gần như chỉ cần một hai chiêu, người giấy đã bị Trương mù rạch thành nhiều mảnh nhỏ, trong lòng tôi nghĩ, Trương mù tuy rằng rất khỏe mạnh, nhưng từ khi nào thì trở nên hung mãnh như thế?
Tôi thấy Trương mù nghiêng đầu, hình như rất nghi hoặc, đối thủ rõ ràng là một gã vô cùng lợi hại, nhưng vì sao lại dễ hạ gục như vậy? tôi còn chưa kịp khen Trương mù, đã nghe thấy tiếng gầm gừ của anh ta:
- Cái tông môn nhà nó, mắc mưu rồi!
Trương mù vừa nói xong, tôi còn chưa hiểu làm sao mà bị lừa, đã cảm thấy mắt cá chân của mình bị cái gì đó nắm chặt, tôi thậm chí còn chưa kịp cúi đầu nhìn, cả thân thể đã đứng không vững, ngã nhào xuống dưới, cứ như lúc đang đi bộ thì vấp ngã.
Cú ngã này quá bất ngờ, thưc sự không kịp phòng bị, nên tôi cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng, lúc chạm đất thì dùng hai tay chắn đằng trước để làm một cái ‘giảm xóc’, nhưng dù vậy, vẫn bị ngã sấp mặt.
Tôi lắc đầu, muốn tỉnh táo lại một chút, nhưng đúng lúc này, cơ thể không tự chủ được trượt về phía vực sâu không đáy.
Tôi đưa tay muốn nắm lấy cái gì đó để ngăn cản cơ thể trượt ra sau, nhưng sàn nhà bóng loáng trống trơn, căn bản không có chỗ nào để bám, mặt kệ tôi có dùng sức bám tay lên đất thế nào, vẫn không ngăn cản được cơ thể trượt ra sau, tôi quay đầu nhìn gót chân, lúc này mới phát hiện, có một bàn tay trắng nhợt, thậm chí có chút sưng phù, đang nắm chặt cổ chân tôi.
Nó muốn kéo tôi xuống vực sâu không đáy!
Vừa nghĩ tới cái hố sâu khổng lồ liếc mắt không thấy đáy vừa nhìn thấy ban nãy, cơ thể tôi không biết lấy đâu ra sức lực, dồn hết sức liều lĩnh dùng cái chân khác đạp cái tay trên mắt cá chân, có lúc còn đạp nhầm vào chân mình, đau đến mức túa mồ hồi lạnh, nhưng lúc này, tôi đã không còn để ý được đau đớn.
Nhưng, mặc kệ tôi có đạp thế nào, thậm chí vì dùng quá nhiều sức, còn đạp tuột cả da mu bàn tay nó, lộ ra xương trắng hếu và ‘thớ thịt’ không còn tí máu, nhưng nó vẫn không buông tay, vẫn dùng cái tay đã lộ ra cả xương nắm chặt mắt cá chân tôi.
Gần như chỉ vài giây, chân tôi đã bị kéo đến bên rìa vực sâu, chỉ cần nó kéo thêm một chút nữa, tôi sẽ hoàn toàn rơi xuống dưới, cho đến lúc này, tôi nghĩ, dù là Trương mù, cũng không cứu được mình!
Nghĩ đến đây, tôi như phát điên vung tay tìm đồ vật để bám, nhưng móng tay sắp lật, đều vẫn chưa bám được vào bất cứ thứ gì.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được cổ tay bị nắm chặt, cánh tay hơi đau nhức, tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện Trương mù cũng đang nằm bò trên đất giống mình, giơ tay nắm chặt cổ tay tôi!
Cọng rơm cứu mạng cuối cùng!
Đây là từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi!
Tôi thấy nửa thân dưới của Trương mù, vẫn còn đang ở bên trên cầu thang, tôi có thể tưởng tượng, nhất định mới anh ta xuống được nửa tầng, nhưng đã nhảy xuống dưới giữ tôi lại, khiến nửa thân dưới vẫn chưa hoàn toàn nhảy ra khỏi bậc thang, lúc đó trong đầu tôi chỉ hiện lên một chữ ‘đau’! Trương mù dùng tư thế này chạm đất, nhất định là đau muốn chết! nhưng tôi lại không cảm nhận thấy trên mặt anh ta có vẻ đau đớn, cứ như thân thể đang ngã dưới đất không phải là của Trương mù.
Trương mù một tay cầm tay tôi, một chân vẫn móc vào lan can bảo hộ ở cầu thang, nếu không làm vậy, tôi đoán có lẽ cả tôi và Trương mù đều bị kéo xuống vực không đáy.
Chính vào lúc tôi đang cảm thấy may mắn, con mẹ nó Trương mù thật tuyệt vời, tôi bỗng thấy sau lưng Trương mù có một người chậm rãi đứng lên --- không ngờ lại chính là người giấy vừa bị Trương mù rạch nát.
Trương mù không phải đã rạch nó thành nghìn mảnh nhỏ rồi sao? vì sao nó còn có thể đứng lên?
Tôi dùng một tay khác chỉ về phía sau lưng Trương mù, nói:
- Người giấy kia đang ở sau lưng anh!
Trương mù khẽ quay đầu lại, chửi thề một câu ‘đờ mờ mờ’, sau đó dùng một bàn tay khác giơ cao miệt dao mini lên, hung hăng cắm xuống đất, lưỡi dao hoàn toàn bị Trương mù cắm xuống, chỉ còn lại chuôi dao ở bên ngoài.
Lúc này, Trương mù nói với tôi:
- Nắm chuôi dao, đừng ngã xuống, bằng không tôi thực sự không cứu nổi cậu nữa đâu!
Trương mù xác định tôi đã nắm chắc xong, lúc này mới buông tay đứng lên, hai tay tôi nắm chặt chuôi dao, định ra sức rút chân ra khỏi bàn tay đang kéo tôi xuống dưới, nhưng tôi từ nhỏ đã lười thể dục thể thao, sau khi lên đại học, còn lười biếng hơn, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong thư viện đọc sách, theo cách nói của Trương mù, đến ngay cả bạn gái còn chưa từng có, thì làm gì có cơ hội để luyện tập thể dục thể thao?
Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự với cái tay phía dưới, muốn rút chân ra, tôi nghĩ còn phải đợi Trương mù giải quyết được tên kia xong mới có thể làm được.
Cũng đúng vào lúc này, tôi mới có cơ hội nhìn thấy người giấy bị Trương mù rạch nát, hóa ra nó đã không được gọi là một người giấy nữa, bởi vì khung xương đã bị Trương mù bẻ gãy vài chỗ, hiện tại cho dù đứng lên, cũng chỉ cao bằng một nửa người Trương mù, giấy dính trên khung xương cũng đã bị Trương mù rạch nát thành nhiều mảnh, hiện tại có rất nhiều miếng giấy vẫn còn đang bay phất phới, biến thành một quái vật người không người quỷ không quỷ, nhưng sắc mặt nó, vẫn quái dị như vậy , khóe miệng vẫn còn mang nụ cười mỉm chúm chím.
Cho dù Trương mù lại lần nữa đạp đổ nó, thậm chí còn dùng chân giẫm lên đầu, nhưng nó vẫn nhìn về phía tôi, mắt trợn to, khóe miệng mỉm cười, nhìn giống như nó mới là kẻ chiến thắng cuối cùng!
Trương mù cũng phát hiện ra vấn đề này, vì thế sau khi kiểm tra mấy chục lần, phát hiện không cần biết anh ta giẫm đạp thế nào, cũng không thể làm nó biến mất, nên dứt khoát nhặt người giấy lên, sau đó đi tới cạnh tôi, ra sức ném người giấy xuống vực không đáy.
Tôi nghiêng đầu nhìn người giấy bị ném xuống, nhưng nó không rơi xuống dưới, mà là bay lơ lửng trong cửa ‘động’, đầu của nó đã bị đạp méo thành hình bầu dục, đặc biệt là mắt, rõ ràng đã không còn nằm ở hốc mắt, nhưng vẫn chưa từng bỏ ý định nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nghe thấy Trương mù nói với người giấy:
- Đều là người trong thợ môn, chết rồi thì an phận một chút, không cần phải chiến tranh nội bộ, bằng không đừng trách tôi không lưu tình.
Trương mù nói xong, bắt đầu kéo tôi lên, lần này , tôi rất thuận lợi bò được lên trên, sao đó lấy tay gỡ cái tay đã bị tôi đạp bong tróc da thịt xuống.
Giải quyết xong mọi chuyện, Trương mù rút miệt dao lên, tôi hỏi Trương mù:
- Vì sao anh không thể dùng thợ thuật?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà nó, ngay từ đầu đã là một cái bẫy, thế mà ông lại không nhìn được ra.
Tôi hỏi:
- Một cái bẫy? cái bẫy gì? sao tôi không biết?
Trương mù nói:
- Nếu cậu biết thì cậu đã không còn là Lạc Tiểu Dương rồi, đừng nhiều lời nữa, ra được ngoài lại nói.
Trương mù nói xong, đột nhiên dậm mạnh chân xuống đất một cái, sau đó tôi nhìn thấy trong vực không đáy, thoắt ẩn thoắt hiện mấy điểm màu trắng, tôi nhìn không quá rõ, nhưng lại thấy một điểm trắng gần nhất, là một người giấy màu trắng, ôm một cái cối xay to như chậu rửa mặt. ( cái cối này rất thường thấy ở nông thôn, là công cụ dùng để xay đậu phụ đậu nành, cũng có thể xay được cái khác, chưa nhìn thấy bao giờ có thể tra google, có ảnh), bay lở lửng trên không, bất động.
Lúc này, Trương mù túm cổ áo tôi, không quan tâm tất cả, nhảy vọt xuống dưới vực không đáy!