Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 169 Chân đạp bát quái

Trương mù nói:

- Lúc ‘bảy trên tám dưới’, tôi cảm thấy não mình không đủ dùng rồi, vẫn may cuối cùng tôi vẫn hiểu ra, thực ra cũng mang ý nghĩa ‘toàn thể và cá thể’ chúng ta bị toàn thể vận dụng ‘bảy trên tám dưới’ một lần, cho nên mới xuất hiện một cái giếng, sau đó thân thể của chúng ta lại ‘bảy trên tám dưới’ một lần nữa, bảy phách ở trên, ngũ hành trong cơ thể và ba hồn là tám ở dưới, đó cũng là lý do vì sao tôi dẫn cậu ‘nhảy lầu’, là để quay về cơ thể của chính mình.

Thảo nào sau khi tôi bị Trương mù đạp một cước, lại có cảm giác rơi vào một hồ nước nóng, hóa ra là đã quay về thân thể của chính mình, mà cảm giác choáng đầu kia, hẳn là di chứng bảy phách hồi thể tạo ra, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là đỡ.

Thực ra hồn phách rời khỏi thể xác ai cũng từng trải qua, chẳng qua là mọi người không biết, bình thường trong cuộc sống hằng ngày, một lúc nào đó bạn sẽ cảm thấy cảnh tượng ở nơi này có chút quen thuộc, hình như bản thân đã từng thấy qua ở nơi nào, có vài chuyện hình như đã từng trải qua, nhưng thật ra đó là hồn phách của bạn đi qua, thấy qua, nhưng khi hồn phách quay về, bạn lại quên mất đi mà thôi, hồn rời khỏi xác thường thấy nhất chính là nằm mơ, nhất là khi mơ những giấc mơ vô cùng chân thật.

Mấy chuyện này tôi có thể lý giải, nhưng Trương mù nói chiêu cuối anh ta dùng có tên là có tiền có thể sai ma đẩy cối, tôi vẫn chưa hiểu, tôi hỏi Trương mù:

- ‘có tiền có thể sai ma đẩy cối’ là gì? rất lợi hại sao?

Trương mù liếc nhìn tôi một cái, sau đó phủi phủi bụi trên quần áo, cuối cùng đi về phía tòa ký túc, vừa đi vừa nói:

- Thằng ngốc này, ngay trên cái tên đã nói rồi, cho ma ít tiền, nó sẽ đẩy cối cho cậu, lúc tôi lên trên, đã đặt một đồng tiền lên người người giấy, đây là tiền mua chuộc người âm, người âm cầm tiền rồi, phải giúp tôi làm việc, cho nên lúc chúng ta xuống dưới, mới có cối xay đón chúng ta, bằng không, đã sớm ngã chết, về phần chiêu này có lợi hại hay không, mấu chốt là còn phải xem cậu dùng thế nào, tôi nhớ thợ giày bọn họ có một chiêu được gọi là ‘thập tam thái bảo lạc tử định’, nghe nói là trấn môn chi bảo, nổi tiếng ngang chiêu ‘có tiền có thể sai quỷ đẩy cối’.

Tôi nghe Trương mù nói xong, kinh ngạc đến mức miệng đều sắp không đóng lại được, ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ của Trần tiên sinh, tôi mới chỉ nhìn thấy ông ấy bày ra, nhưng chưa được chiêm ngưỡng uy lực của chiêu này, mà lúc nghe cuộc đối thoại của Trần tiên sinh và Lưu Tang Y, thì chỉ biết ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ không dễ chọc, hiện tại chiêu của Trương mù có độ nổi tiếng ngang với nó, có thể thấy thực sự rất lợi hại.

Có điều ngẫm lại thì, trong xã hội hiện tại, mặc kệ làm chuyện gì, chỉ cần có tiền, lập tức làm xong một cách nhanh gọn lẹ, chỉ là tôi không ngờ, trên dương gian đã thế, mà xuống tới âm phủ vẫn vậy, hoàn toàn khác với giáo dục tôi được tiếp nhận từ nhỏ, hoàn toàn không giống với cái gọi là trở thành người nối nghiệp cho chủ nghĩa xã hội, thì phải nhìn tiền tài như cặn bã.

Tôi nói với Trương mù:

- Có phải chỉ cần có tiền, thì đến thế giới nào cũng như nhau không? cho thể trở thành người bề trên?

Trương mù đưa tay sờ trán tôi, sau đó lại dùng một tay khác bắt mạch cổ tay tôi, lắc đầu nói:

- Không phát sốt, hồn phách cũng vẫn còn nguyên, sao lại có thể hỏi ra vấn đề có đáp án rõ như ban ngày thế? Ông nói cho nhà ngươi biết, chỉ cần có tiền, ông làm cận vệ cho cậu cả đời cũng được!

Trương mù là một người tôn trọng tự do, mà còn có thể vì tiền mà đánh mất tự do đi làm bảo vệ? từ đó cho thấy, tiền bạc, không chỉ có thể sai ma đẩy cối, còn có thể khiến một người không giảng đạo lý như Trương mù vứt bỏ tương lai, uy lực quả thật không thể xem thường.

Tôi thấy Trương mù đi vào trong ký túc, tôi vội vàng giữ chặt anh ta, nói:

- Anh lại muốn làm gì? lại đi vào? Có phải chê mệnh mình dài không?

Trương mù nói:

- Cái con rùa rụt cổ lúc trước tâm cơ quá sâu, ông đây nhất thời không phát hiện, lần này, cậu xem tôi không giết chết hắn!

Tôi nói:

- Anh định làm gì?

Trương mù đáp:

- Chuyện gì nên làm thì phải làm, lẽ nào tôi còn sợ hắn sao?

Tôi hiểu Trương mù là một người vô cùng coi trọng mặt mũi, cho nên tôi tiếp lời anh ta:

- Không phải nói anh sợ hắn, tôi đây không phải là sợ anh đi bộ bên sông lâu rồi nên ướt giày sao? ngộ nhỡ một người tên tuổi lẫy lừng như anh, bị lật thuyền trong mương , vậy chẳng phải rất ‘lỗ vốn’ đúng không?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà cậu, đừng cho rằng cậu học Quốc Văn, nói chuyện vòng vo nên ông đây không nghe hiểu nhé, ông đây nói thế nào cũng là một nghiên cứu sinh gà mờ, bằng cấp của cậu còn không cao bằng tôi, vẫn còn dám không biết xấu hổ đứng trước mặt tôi tỉa tót câu chữ?

Quả thật như thế, Trương mù nói đúng, bằng cấp của anh ta quả thật cao hơn tôi, nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy thế giới này thật không công bằng,Trương mù có một thân thợ thuật chưa nói, vậy mà vẫn còn là một nghiên cứu sinh, nếu không phải anh ta chủ động bỏ học, nói không chừng còn có thể học lên tiến sĩ! Còn tôi thì, bốn năm đại học còn chưa tốt nghiệp, mấy hôm nữa thi rồi, chưa biết có qua được không --- cũng may, năm ngoái đã hoàn thành xong bài luận văn tốt nghiệp, còn thuận lợi phát biểu, cũng coi là có tầm ảnh hưởng trong học viện, chỉ là hiện tại nghĩ lại, nhưng thứ được học qua lúc trước, gần như không có chút tác dụng gì.

Tôi đi cùng Trương mù tiến vào ký túc xá, tôi thấy Trương mù nhấc một chân lên bậc thang ở đầu cầu thang tầng một, nhưng mãi chưa hạ chân xuống, tôi còn cho rằng anh ta lại bị ‘bảy trên tám dưới’ , hồn phách bị câu đi mất, vội vàng đi xem anh ta, kết quả phát hiện anh ta đang nhắm mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: ‘thiên địa tự nhiên, uế khí tiêu tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần, sử ta tự nhiên... Án hành ngũ nhạc, bát hải tri văn, ma vương thúc thủ, thị vệ ta hiên, hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn! Trứ!’

Ở giữa đó còn có một đoạn rất dài, tôi không nhớ kỹ, sau này tôi có hỏi lại Trương mù, anh ta chỉ nói qua loa, chả có tác dụng mẹ gì đâu, nhưng tôi biết, có lẽ là Trương mù không muốn nói với tôi mà thôi, chỉ là chính Trương mù cũng không thể ngờ, lúc nào anh ta cũng cố ý giấu diếm, cũng giống như tự anh ta đã nói, không có tác dụng mẹ gì, nhưng bởi vì tôi nhờ có cơ duyên trùng hợp, lại học được được một đoạn phù văn.

Chính vào lúc Trương mù nói chữ ‘trứ’ cuối cùng, gần như là gào lớn lên, tôi thấy cái chân trái giơ trên không của anh ta, đồng thời giẫm mạnh xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi thấy dưới chân Trương mù chợt lóe lên một hình bát quái màu trắng rồi biến mất rất nhanh, tôi lúc đầu còn hoài nghi, nhưng hiện tại, tôi biết, đây đều là sự thật, mặc dù tôi không biết Trương mù làm thế nào, nhưng bức hình vừa rồi khẳng định xuất hiện qua.

Sau đó tôi nhìn thấy Trương mù chưa lập tức bước lên bậc thứ hai, mà dừng lại một chút, chân phải đưa qua bậc thang thứ hai, giẫm mạnh lên bậc thang thứ ba, lại có một hình bát quái màu trắng xuất hiện, vẫn lóe qua rồi biến mất, nhưng lần này tôi thấy rõ, bát quái lần này và lần trước không giống nhau, cụ thể là chỗ nào không giống, tôi tạm thời chưa nhìn được ra.

Bước thứ ba, tôi cho rằng Trương mù lại bỏ qua bậc thứ năm, không ngờ anh ta lại trực tiếp đặt chân lên trên bậc thứ năm, có một hình bát quái màu trắng lại xuất hiện, lần này, tôi đã sớm có chuẩn bị, nhìn thật kỹ chân anh ta, tôi cuối cùng cũng phát hiện có chỗ nào khác trong những bức hình này, phương hướng bất đồng.

Hình thứ nhất càn vị cư đông, hình thứ hai đoái vị, hình thứ ba khảm vị --- lúc nhìn đến đây, tôi đột nhiên ý thức được, tôi từ khi nào lại biết các phương hướng của bát quái? Chỉ cần liếc mắt, là có thể đoán được ra phương vị?

Thời gian, thật đúng là một thứ có thể dẽ dàng thay đổi một con người, nếu là tôi của trước kia, căn bản không hiểu gì về bát quái.

Cứ như vậy, Trương mù đi đi ngừng ngừng, mỗi một bước đi lại không giống nhau, có những lúc bỏ qua hai bậc thang, có lúc lại đứng im bất động, đợi tới khi lên tới tầng tám, phía đông đã sáng ngời, rất nhiều sinh viên đều đã rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Tôi đi cùng Trương mù lên tầng thượng, Trương mù không nói hai lời, một cước đá văng cánh cửa gỗ đã nhiều năm không được tu sửa, cảnh tượng trên tầng thượng tức khắc đập vào mắt chúng tôi.

Trên tầng thượng, tôi nhìn thấy ở bốn góc, đều được đặt một người giấy, mà ở giữa tầng thượng, có cái máy tính của Phùng Vĩ Nghiệp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất