Từ lúc đầu tiếp xúc với ông ta, đên trước lúc ông ta đập vỡ chén trà, trong ấn tượng của tôi, bố Trương mù là một người đàn ông vô cùng trầm ổn nho nhã, tuyệt đối không thể bóp vỡ nát một chén trà, cho nên, câu nói tôi không biết thợ thuật, có lẽ là nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Tôi lại khẳng định thêm lần nữa:
- Cháu không biết thợ thuật.
Thực ra ngay từ đầu ông ta đã nghe rõ lời tôi nói, chẳng qua muốn xác định thêm lần nữa mà thôi, sau khi ông ta nghe thấy lời tôi nói, tôi thấy nét mặt xanh mét của ông ta càng thêm khó coi, ông ta ngây ngẩn người ngồi bên phía đối diện, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Sao cháu có thể không biết thợ thuật? sao cháu có thể không biết thợ thuật?.....
Tôi không tiếp lời ông ta, bởi vì đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi, vì sao tôi lại không biết thợ thuật? năm đó nếu ông nội dạy thợ thuật cho tôi, tôi nghĩ, cho dù chỉ học được một phần mười bản lĩnh của ông, hiện tại có lẽ cũng có chút danh tiếng trong giới thợ nhân, còn có thể tham gia cuộc gặp gỡ năm năm một lần, nói không chừng sẽ trở thành người dẫn đầu mới.
Tôi hỏi:
- Chuyện cháu không biết thợ thuật rất quan trọng sao? vì sao bác còn căng thẳng hơn cả cháu thế?
Ông ta nói:
- Ông nội Trương mù biết thợ thuật, tôi không biết, những thứ tôi biết toàn là mấy trò vớ vẩn, muốn bảo tôi dùng, tôi không làm được cái nào đến nơi đến chốn, thợ thuật của ông nội cháu, bố cháu chắc chắn không biết, người nhà họ Lăng Tứ Xuyên tôi biết, tình trạng của bọn họ cũng vậy, không chỉ có mấy nhà, mà cò có nhà họ Ngô Hồ Nam, nhà họ Tạ Hồ Bắc, vân vân, tôi biết tình trạng của những thôn làng này về cơ bản đều như nhau, con cháu bọn họ, cũng có chút tiếng tăm trong giới, trong giới thợ môn chú trọng nhất chính là truyền thừa, nhưng vì sao lại xuất hiện hiện tượng cách thế hệ, cháu có từng nghĩ qua chưa? Vì sao đến nhà họ Lạc cháu, lại hoàn toàn chấm dứt, cháu có từng nghĩ không?
Tôi lắc đầu nói:
- Vấn đề này lúc trước cháu đúng là chưa từng nghĩ qua, dù sao cũng cháu hiểu rất ít về giới thợ nhân, những thôn làng mà bác nói, cháu chỉ biết mỗi thôn Trương gia, những họ khác, nếu bác không nói, cháu nhất định không biết, cho nên trước kia cũng không biết có hiện tượng cách thế hệ, cháu luôn cho rằng ông nội cố ý không truyền lại thợ thuật cho con cháu.
Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi âm mưu, trải qua sự ‘tôi luyện’ mấy ngày nay, tôi từ các phương diện hiểu thêm về những chuyện liên quan đến ông nội, tôi biết được ông nội tuyệt đối không phải là hạng người giống như những tin đồn vô căn cứ, chuyện ông làm, nhất định là có mục đích và ý nghĩa, có thể nhìn được ra từ chuyện ông tự luyện thành xác sống, há miệng trộm vận khí của gã nằm phía dưới, đến ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Đột nhiên, gương mặt xanh mét của người trước mặt bỗng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nói:
- Tôi hiểu rồi, bác Lạc quả nhiên bạo tay, cũng đúng là chỉ có ông ấy mới dám làm chuyện như vậy.
Nghe xong, tôi đột nhiên nghĩ tới lúc Trần tiên sinh đang cởi giày âm cho tôi, sau khi nhìn thấy hai mươi ba đôi giày âm trên chân tôi, kinh ngạc nói ra một câu tương tự thế này, Trương mù khi nhìn thấy bố cục của thôn, lúc ấy anh ta không phát biểu ý kiến, nhưng sau khi nhìn thấy bố cục của trường học, Trương mù cũng đã nhìn ra chút gì đó.
Nhưng bạo tay, rốt cuộc là cái gì? vẫn không ai nói cho tôi biết, cho dù là Trương mù, cũng chỉ hiểu được sự tồn tại của bố cục, nhưng cụ thể, anh ta cũng không rõ, hiện tại xem ra, bố Trương mù đã nhìn thấu.
Vì thế tôi hỏi, rốt cuộc là bạo tay cái gì?
Ông ta lắc đầu, cười thần bí:
- Thiên cơ bất khả lộ, lúc cháu nên biết, muốn không biết cũng khó.
Quả nhiên lại vậy, không hổ là bố Trương mù, ngay cả cách nói chuyện cũng như rập chung cái khuôn, lúc nói cũng nói kiểu một nửa, lược bớt chuyện quan trọng đi, hoặc là không nói thẳng ra vấn đề, cứ nhất định phải đợi tôi phát hiện, sau đó mới giải thích cho tôi nghe.
Tôi nói cảm xúc trong lòng mình ra, ông ta cười hỏi ngược lại tôi:
- Cháu cảm thấy con người Trương mù có sợ chết không?
Tôi đáp:
- Sợ chết! anh ta coi tính mạng của mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Tôi nhớ tới lúc anh ta cùng tôi về thôn chúng tôi, ban đầu đánh chết cũng không muốn vào, về sau rơi vào đường cùng, mới dựng cái đũa vào bát nước để chừa lại đường lui xong mới chịu vào.
Ông ta nói:
- Từ nhỏ tính tình Trương mù đã vậy rồi, nếu là chuyện nguy hiểm đến tính mạng nó, nó nhất định sẽ không làm, cho nên, cháu bảo nó tiết lộ cho cháu nghe những chuyện này, nó sao có thể nói cho cháu biết? cháu đừng quên, thợ nhân bọn họ có ‘vận hạn’, huống chi, nhân quả trên người Trương mù chắc còn ít hả? nó nhất định cũng biết, có một số việc nếu nó nói ra, nói không chừng lại gặp phải ‘vận hạn’ lần tiếp theo, nó sẽ chết luôn mất.
Nghe đến đó, tôi mới bừng tỉnh, thảo nào Trương mù, hay là Trần tiên sinh và Lăng Giáng. Lúc bọn họ nói chuyện, đều chỉ nói một nửa, giấu kín điểm quan trọng đi, hóa ra là bởi vì ‘vận hạn’.
Nhưng không đúng, bản thân ông đâu phải thợ nhân, vì sao còn không nói cho tôi?
Ông ta nói:
- Tuy rằng tôi không phải thợ nhân, nhưng tôi là bố Trương mù, nếu tôi nói ra, có thể tôi không sao, nhưng cháu nghĩ, quả báo sẽ đổ lên đầu người nào? Còn không phải là lên đầu Trương mù hay sao!
Được rồi, tất cả đều có nhân quả , xem ra có những bí mật tôi muốn biết, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lúc này ông ta nói:
- Thực ra vẫn còn một cách, cháu có thể chọn làm thợ nhân, đến lúc đó người phải gánh vác hậu quả, sẽ không phải là Trương mù, mà là cháu, nhưng ông nội cháu không dạy thợ thuật cho cháu, chứng minh ông ấy không muốn cháu đi trên con đường thợ nhân, nhân quả trong này rất ghê gớm, tự cháu suy nghĩ cho kĩ rồi hẵn quyết định lại.
Những lời này rất giống Trần tiên sinh từng nói, thảo nào lúc Trần tiên sinh dạy tôi mấy thợ thuật đơn giản, sẽ làm cho tôi ít nghi thức nhập môn, tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng ít nhiều cũng có chút quan hệ với thợ môn, không đến mức khiến một mình Trần tiên sinh phải gánh vác hậu quả.
Vì thế tôi chỉ có thể hỏi một ít vấn đề không đề cập đến nhân quả:
- Thế bác có biết, ‘quan tài lơ lửng’ kia có khác biệt gì với chưng chưng nhật thượng của nhà họ Trương không?
Ông ta nói:
- Thủ pháp, bố cục, phương vị trên cơ bản đều không giống nhau, hoàn toàn là hai loại thợ thuật khác nhau, cháu hỏi cái này làm gì?
Tôi nói:
- Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, đúng rồi, bác còn nhớ năm mươi năm trước, trong thôn các bác có người lạ nào tới không, ngoại trừ ông nội cháu ra.
Ông ta nghĩ ngợi, nói:
- Hình như có một người, nhưng tôi không chắc chắn lắm, dù sao cũng lâu quá rồi, tôi sợ nhớ lầm, nhưng trong thôn bình thường có rất ít người ngoài đến, nếu không có người bản địa dẫn đường, ông bác chèo thuyền sẽ không để bọn họ vào bên trong.
Tôi gật đầu, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, phát hiện có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lúc sắp ra đến miệng, lại không biết phải hỏi cái gì, có những vấn đề rõ ràng không cần hỏi, bởi vì cho dù tôi hỏi, ông ta cũng không biết, mà có vài vấn đề còn đề cập tới Trương mù, tôi hỏi ông ta cũng không trả lời.
Lúc này, tôi mới mượn ánh đèn dầu để quan sát bố trí căn nhà, đồ đạc bày biện trong nhà rất đơn giản, chỉ có một cái giường, cái bàn và hai cái ghế, cạnh cửa sổ đặt một cái tủ, có lẽ là tủ bát, đũa bỏ trong cái ống treo bên ngoài tủ bát, cạnh giường, đặt một chiếc gương hình tròn, ngoài ra, cũng không có gì khác.
Tôi nghĩ, cuộc sống thế này quả thực rất kham khổ, người không sợ cô đơn, nhưng chỉ sợ cô độc, lúc trước ông ta nói tôi là người thứ ba đến nơi này, nếu đổi lại là tôi, tôi nghĩ tôi sẽ điên mất.
Lúc này ông ta nói:
- Cháu trở về đi, có lẽ Trương mù ra ngoài rồi, đúng rồi, đừng nói với nó cháu đã gặp tôi.
Ông ta đã hạ lệnh đuổi khánh, tôi cũng không thể dày mặt nán lại tiếp tục dây dưa dò la chân tướng đến cùng, tôi đoán, có lẽ ông ta cũng không biết, dù sao ông Trương Tiệm cũng không biết được thân phận của người kia, huông hồ là ông ta? Cho dù biết, cũng không nói.
Trước lúc ra khỏi nhà tre, thời điểm chuẩn bị khép cửa lại, tôi vô tình liếc nhìn vào trong nhà, tôi thấy, bên trong cái gương đặt cạnh giường, có một gương mặt phụ nữ trắng bệch!