Trong nhà sao lại có phụ nữ!?
Lúc nhìn thấy cái gương tôi đã phát hiện có gì đó không đúng rồi, một người đàn ông, đặt gương trong nhà làm gì? lẽ nào còn muốn ngày ngày soi gương trang điểm? nếu có gương, chứng minh trong nhà còn có phụ nữ, nhưng, tôi ngồi trong nhà lâu như vậy, đừng nói là phụ nữ, ngay cả một con muỗi cái cũng không phát hiện.
Nếu không có phụ nữ, vậy gương mặt phụ nữ trắng bệch kia từ đâu ra?
Lúc còn ở ký túc, nghe hội người lão đại kể chuyện ma, chẳng qua lúc ấy tôi là một sinh viên bình thường, đều chỉ cho là câu chuyện nghe cho đỡ buồn, cũng không để ý, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, lúc này mới cảm thấy kinh dị.
Nhất là vừa rồi tôi còn ngồi trong nhà lâu như vậy, nói không chừng khuôn mặt trong gương vẫn luôn nghiêng đôi con ngươi nhìn tôi.
Nghĩ như vậy, bước chân của tôi càng nhanh hơn, tôi thừa nhận, tôi sợ hãi, tôi sợ hãi thể chất chiêu âm của mình, dẫn dụ người phụ nữ trong gương tới đây.
Nhưng có đôi khi sợ cái gì cái đó đến, tôi vừa có suy nghĩ này trong đầu, đã cảm giác được sau lưng lạnh buốt, cảm giác lạnh này không giống cảm giác lạnh lúc trước, lúc trước là giống như có người thổi gió lên người bạn, nhưng lần này, lại như là có người hất nước lên lưng tôi, mà còn là nước đã đóng đá vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, mặc dù giữa mùa hè nóng nực, nhưng cũng lạnh tới rùng mình, thiếu chút nữa quay đầu lại nhìn xem sau lưng có cái gì.
Nhưng lúc tôi muốn quay đầu, lại lập tức ngăn cản bản thân lại, bởi mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng không thể quay đầu, chỉ được xoay cả người lại nhìn, nhưng trải qua chuyện như vậy, tôi ngược lại còn không dám nhìn nữa, nếu như minh hỏa vẫn mạnh, không nhìn thấy gì còn đỡ, ngộ nhỡ nhìn thấy cái gì, tôi chẳng phải bị hù chết rồi sao?
Vì thế tôi quyết định tiếp tục đi lên phía trước, cái gì cũng không quan tâm, Trương mù cũng nói rồi, chỉ cần không ‘đáp lại’ những thứ đó, không hoàn thành hình thức, vậy thì chiêu trò của bọn chúng sẽ không có hiệu quả.
Sau khi tự trấn an mình, tôi cảm giác được mình không còn quá sợ hãi nữa, chẳng qua trên lưng vẫn rất lạnh. theo lý mà nói, đêm hè, cho dù trên lưng bị dội một chậu nước, cũng sẽ không cảm thấy lạnh mới đúng. Hơn nữa tôi còn đang đi đường, cũng đang hoạt động, càng không thể cảm thấy lạnh, thế cho nên lúc đi, tôi cứ có cảm giác khóe miệng mình bắt đầu run rẩy, hai chân như nhũn ra, động tác bước đi đều trở nên chậm lại.
Với lại, lúc đầu chỉ thấy lạnh sau lưng, nhưng dần dần. tôi cảm thấy toàn thân cao thấp đều lạnh, thật giống như tôi mặc quần áo mùa hè đi bộ trong đêm mùa đông, bốn phía đều là gió lạnh thấu xương, nhưng tôi đưa tay ra cảm nhận một chút, ở đây không có gió thổi, lá tre không lay động ở ven đường cũng có thể chứng minh điểm này.
Gió âm!
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện từ này, tuy rằng tôi không biết hiện tại có phải là gió âm đang thổi lên người mình không, nhưng tôi tin, cho dù không phải gió âm, cũng là thứ gió giống gió âm tám phần mười.
Nếu là gió âm, vậy thì phải quạt mạnh hai ngọn lửa trên vai và đỉnh đầu lên trước, tuy rằng tôi biết thủ thế, nhưng không dám quạt bừa, ngộ nhỡ quạt càng nhỏ, vậy nguy rồi, cách thứ hai là kết tâm hỏa thủ ấn, lấy tâm hỏa đốt ngoại hỏa, nội ngoại phối hợp, hai ‘bút’ cùng vẽ, cho dù là gió âm, cũng không còn quá lạnh.
Vì thế tôi thử kết tâm hỏa thủ ấn, nhưng vấn đề xuất hiện rồi, tôi chỉ biết sau khi kết ấn sẽ trông như thế nào, nhưng lại không biết kết làm sao, thật giống như lúc kiểm tra môn toán, nhìn trộm được đáp án của bạn cùng bạn, nhưng lại không biết bước làm, hiện tại tôi không quan tâm được nhiều như vậy, trước phải kết ấn đã rồi nói sau.
Thủ ấn mặc dù đã được kết, nhưng không biết có tác dụng không, chỗ nên lạnh vẫn thấy lạnh, quả nhiên, vẫn cần có quá trình nhất định, hoàn thành cái gọi là hình thức như Trương mù nói, nếu không có tác dụng, tôi đành buông hai tay, quyết định dùng thủ đoạn có tác dụng nhất --- chạy!
Không đợi tôi chạy được bao xa, tôi đã cảm thấy không đúng, trên con đường nhỏ, bị phủ kín bởi những phiến lá tre rụng xuống, chân giẫm lên nhất định phải có tiếng, nhưng tôi đã chạy một hồi, sao lại không nghe thấy gì!
Ánh trăng trắng bạc xuyên qua lá tre chiếu lên mặt đất, tôi không tin, cố tình dùng chân giẫm lên trên lá. Vẫn như trước, không có âm thanh! Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ? Không thể nào, nếu là mơ, tôi không thể thấy lạnh như vậy, vậy thì, hiện tại tôi đang trong trạng thái hồn phách sao? bằng không tôi vì sao lại không có tiếng bước chân? Nhưng không đúng, lúc tôi cúi đầu nhìn, thấy phía sau vẫn có bóng, đã có bóng, vậy nhất định là tôi có thân thể.
Từ từ! bóng!?
Tôi sợ tới mức ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, phát hiện mặt trăng đang ở phía sau lưng mình! Là cùng một phương hướng với cái bóng của tôi!
Sao lại có thể như vậy!
Hơn nữa, con đường này rậm rạp tre trúc như thế, cả con đường gần như bị che phủ hết, cho dù có ánh trăng rọi xuống, cũng không thể hình thành được một cái bóng đầy đủ như vậy! nhưng cái bóng sau lưng, lại hoàn chỉnh, hơn nữa nếu đã là cái bóng, thì có lẽ phải ở đằng trước người tôi, chứ không phải đằng sau!
Một trận gió thổi qua, lá tre trên con đường nhỏ phía trước bị thổi tung, ánh trăng chiếu xuống, tôi cúi đầu nhìn, trước mắt tôi xuất hiện một cái bóng không đầy đủ, thỉnh thoảng lại bị bóng cây tre ‘quấy nhiễu’ , nhưng dư quang của tôi lại nhìn thấy, cái bóng sau lưng vẫn đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích!
Tôi có những hai cái bóng!
Chuyện thế này tôi từng trải qua, lúc ở trường, buổi tối đi ra khỏi thư viện, đi trên con đường nhỏ có bóng đèn, bởi vì khoảng cách giữa các bóng đèn rất gần, khiến cho một cái bóng vẫn còn chưa biến mất, đã có cái bóng khác xuất hiện, trước sau tổng cộng có hai cái bóng, thời điểm đó tôi cảm thấy đúng là một sự việc thần kỳ, có đôi khi còn cố tình đứng giữa hai cái bóng đèn, để nhìn hai cái bóng trước sau người mình, ảo tưởng rằng hai cái bóng có lẽ chính là phân thân của tôi.
Nếu bạn từng đi dưới bóng đèn đường, nhất định cũng từng trải qua chuyện tương tự, nhưng tôi phải khuyên bạn một câu, nhất định đừng đứng quá lâu dưới hai bóng đèn, cũng nhất định không được nhìn chằm chằm bóng mình, bởi vì nhìn lâu rồi, rất có thể bạn sẽ nhìn thấy cái bóng của mình biết tự chuyển động!
Tôi hiện tại vẫn còn có cảm giác như vậy! tôi cảm thấy cái bóng sau lưng hình như đang lắc lư, nhưng nói là lắc lư, cũng không đúng lắm, bởi cái bóng không phải đang đung đưa trái phải, mà là lay động lên xuống, bởi vì cái bóng là hình ảnh 2d, cho nên khi đong đưa thật ra khá khó phát hiện, nếu tôi không cố tình đứng ở đây cúi đầu nghiêng mắt nhìn, thật đúng là không phải hiện được.
Tôi cứ có cảm giác, cái bóng đong đưa như vậy, rất giống sắp sửa nhảy ra khỏi mặt đất.
Thử ngẫm lại xem, một cái bóng 2d, nếu nhảy lên từ dưới mặt đất, thì là một chuyện khủng bố cỡ nào!
Nghĩ đến đây, tôi không dám dừng lại nữa, lại co giò chạy! nhưng, hôm nay tôi cứ có cảm giác lực cản không khí của mình lớn bất thường, tôi dùng hết sức để chạy, lúc chạy có cảm giác không khác gì ngày thường đi bộ, lúc đầu tôi còn cho rằng hai chân chạy tới chạy lui lâu vậy rồi sẽ mệt, nhưng không chỉ có hai chân, hai tay, thân thể, thậm chỉ cả mũi của tôi đều thấy mệt, hô hấp cũng rất khó khăn, ngực giống như bị một viên đá nặng đè.
Đáng sợ nhất chính là, tôi tiếp tục chạy vài bước về phía trước, tức khắc phát hiện hoàn toàn không thể hô hấp! chuông trấn hồn bắt đầu siết rất chặt, nhưng chỉ cần tôi lùi ra sau vài bước, vậy thì cảm giác này sẽ đỡ hơn --- tuy rằng ngực vẫn tức, nhưng ít ra còn có thể thở.
Xong rồi, bị nhốt trong này rồi!
Suy nghĩ này vừa lướt qua, tôi liền cảm thấy đầu mình bị một cây gậy đập mạnh một cái, đau tới mức nhắm mắt hét to một tiếng, nhưng đợi tới khi tôi mở mắt ra nhìn, lại nhịn không được kêu lên.
Bởi vì tôi nhìn thấy, tôi đang đứng trong con sông lớn bên ngoài thôn Trương gia, nước sông đã ngập tới cổ, chỉ cần tôi bước thêm vài bước nữa, tôi sẽ bị nước sông nhấn chìm!