Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 217 Tiền vàng buộc hồ lô

Trên BAIDU ( tương tự như công cụ tìm kiếm thông tin google) giải thích, dương hí và âm hí cũng là diễn trên sân khấu, dương hí chủ yếu diễn để làm người xem vui vẻ và trong lễ nạp cát ( là lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.). âm hí,chủ yếu dùng để thù thần và trừ tà, bởi vì âm hí vốn mang sắc thái mê tín, lúc trước đã bị chế độ cũ phá bỏ, thế cho nên còn được lưu truyền đến ngày nay, chỉ còn lại dương hí, âm hí rốt cuộc như thế nào, tôi cũng không biết.

Nhưng ông bác chèo thuyền lại chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, vì thế tôi nhỏ giọng hỏi:

- Âm hí là gì ạ?

Ông bác chèo thuyền nói:

- Ngốc! hí kịch hát cho người chết nghe, thì gọi là âm hí.

Sau khi nói xong,ông ấy nhét tẩu thuốc đồng vào trong tay tôi, nói câu giống Trần tiên sinh:

- Cầm chắc vào, nhìn thấy thứ không sạch sẽ, cháu cầm cái này chọi nó, tay trái cầm giày đập, tay phải cầm tẩu thuốc đồng chọi, thông minh một chút, đừng làm vướng tay vướng chân tôi.

Tôi hiểu, ông bác chèo thuyền tuy là nói vậy, nhưng đã đưa tẩu thuốc đồng duy nhất cho tôi rồi, chứng minh ông ấy vẫn bảo vệ tôi, không biết có phải thợ nhân bọn họ đều giống nhau hay không, rõ ràng đang quan tâm người khác, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khó nghe như thế.

Nhưng, hát hí kịch cho người chết nghe? ở cái xã hội hiện đại này, thật đúng là còn có gánh hát như vậy sao? nếu có, bọn họ là một đám người như thế nào? Dương hí, là người dương hát hí kịch cho người dương nghe, nhưng, nếu là âm hí, lẽ nào là người âm hát cho người âm nghe?

Tôi đi theo ông bác người giấy đi ra khỏi rừng tre, đứng ở giữa sân khấu, dưới sân khấu được xếp đầy ghế ngồi, nhưng trên ghế trống trơn, không có một ai, trên sân khấu chỉ có tám người giấy đứng hai bên, má đỏ hây hây, đôi mắt tròn vo, nhìn thẳng về phía trước, đứng nhìn từ góc độ của tôi, chúng nó thật như đang nhìn tôi chằm chằm.

Bốn người giấy bên trái trên đầu đều có hai bím tóc đuôi ngựa, một trận gió lướt qua, hai cái đuôi ngựa đong đưa theo gió, thật giống như bím tóc đong đưa của các cô gái đang chạy bộ, thậm chí, tôi dường như còn nghe thấy tiếng cười của con gái, tôi theo bản năng lùi ra sau, nhưng chân vừa mới lùi, đã cảm thấy sau lưng bị một bàn tay to lớn giữ chặt, chợt nghe thấy tiếng ông bác chèo thuyền:

- Lúc này không thể lùi, chỉ có thể vào, cháu lùi một bước, chúng nó sẽ tiến thêm một bước, cuối cùng sẽ bị dồn vào đường cùng.

Dù bị ông bác chèo thuyền đập một cái, tôi không những không tức giận mà tinh thần còn thêm can đảm, trước kia Trương mù từng nói, người nhiều thì lòng can đảm lớn, thực ra không phải là lá gan của người lớn hơn, mà là bởi vì người nhiều dương khí nặng, dương khí nặng thì hỏa khí vượng, hỏa khí vượng sát khí liền nặng, người có sát khí nặng trời không sợ đất không sợ, lẽ nào còn đi sợ người âm? Đây là câu nói ‘nguyên gốc’ của Trương mù, câu nói tương tự thế này Trần tiên sinh cũng từng nói với tôi, ông ấy nói bác hai tôi là cảnh sát, có chức nghiệp bảo hộ, là loại người bình thường đều không bị người âm trêu chọc, tương tự vẫn còn có người làm nghề sát sinh, vân vân.

Tôi cả gan ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, bên trên không có một bóng người, nhưng vẫn có tiếng hát truyền ra, âm thanh đầy nhịp điệu, khi thì giọng thật khi thì giọng gió, nhất là mỗi một lúc kết thúc một đoạn hát, đều dùng chất giọng cao quãng tám để ngân nga chữ cuối, khiến người ta có cảm giác rất kỳ ảo, mặc dù tôi là một người đam mê âm nhạc hiện đại, nhưng sau khi nghe giai điệu này, cũng cảm thấy rất êm tai.

Suy nghĩ này vừa mớt xuất hiện trong đầu, đầu của tôi bỗng có cảm giác đau nhói, tôi khẽ xoay người nhìn, phát hiện ông bác chèo thuyền đang chuẩn bị đập tôi cái nữa, tôi hỏi:

- Sao ông đánh cháu?

Ông ấy nói:

- Đừng chuyên tâm nghe tiếng hát này, giai điệu này có tên là ‘tiền vàng buộc hồ lô’, chuỗi này nối tiếp chuỗi kia, đồng này nối tiếp đồng khác, phía sau giọng thật có giọng giả, phía sau giọng giả là giọng thật, thật thật giả giả, khiến cháu không thể phân biệt rõ rốt cuộc là đang hát dương hí hay âm hí, cho nên trong giới mới có cách nói, ‘tiền vàng buộc hồ lô, người dương vào âm mộ.’

Tôi nghe hiểu ý nghĩa của câu nói này, ý là nói, nghe thấy giai điệu ‘tiền vàng buộc hồ lô’, cho dù là người dương, đều sẽ rơi vào bên trong mồ mả, tôi kinh hoàng nhỏ giọng hỏi ông bác chèo thuyền:

- Làm sao bây giờ, cháu vừa nghe rồi, với lại hình như không chỉ nghe một tiếng!

Ông bác chèo thuyền nói:

- Sao cháu lại sợ chết giống Trương mù thế hả? cho dù phải vào âm mộ, cũng không nhanh như vậy, cái này phải có quá trình, nhất định phải làm theo hình thức, cụ thể là, một tiếng khó quay đầu, hai tiếng ba hồn thu, ba tiếng bảy phách không còn, chín tiếng mất mạng. đây đều là từ ‘lóng’ trong giới thợ nhân, lẽ nào cháu chưa từng nghe nói qua câu nào?

Tôi lắc đầu nói:

- Ông nội cho tới bây giờ cũng chưa từng dạy cháu những thứ này, Trương mù cũng không nói, Trần tiên sinh cũng chưa nói, còn cả bạn học Lăng Giáng, cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện bên trong giới thợ nhân.

Ông bác chèo thuyền nói:

- Cả đám bọn chúng, đều bị những quy tắc chó má kia trói buộc, nhưng không trách được bọn nó, dù sao ‘vận hạn’ cũng không phải trò đùa, lại nói, Trương mù hiện tại, không phải cũng đang làm trái lại quy tắc rồi đó sao?

Tôi gật đầu, đã ba năm Trương mù không về thôn Trương gia, có lẽ đang bắt đầu đi trên con đường đấu tranh phản kháng của mình.

Tôi đang chuẩn bị hỏi tiếp theo phải làm gì bây giờ, lại thấy cả cơ thể mình giống như không thể khống chế, tự động đi về phía trước, tôi vừa định lớn tiếng gọi ông bác chèo thuyền, nhưng dư quang lại nhìn thấy ông ấy cũng giống mình, đang đi về phía trước, hơn nữa tư thế kia, nhìn qua căn bản không giống như ông ấy chủ động bước đi, càng giống bị người ta kéo về phía trước hơn.

Tôi và ông bác chèo thuyền chia nhau mỗi người ngồi một cái ghế ở giữa lối đi nhỏ, ngồi ở cái ghế chính giữa hàng đầu tiên, khoảng cách với sân khấu không đến một mét! Tôi nhìn thấy, mắt của người giấy tết tóc đuôi ngựa bên trái đột nhiên chuyển động qua đây, không chỉ có vậy, tay bọn nó, không biết từ lúc nào đã cho lên che miệng chính mình, mắt híp thành một đường, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng tôi cảm thấy, có những tiếng cười như không cười.

Bạn có thể tưởng tượng được không? tất cả chúng nó đều bày ra vẻ mặt thẹn thùng, nhưng chúng nó là người giấy mà! Nếu như bạn nhìn thấy một người giấy ở ven đường, người giấy sau khi thấy bạn, đột nhiên che miệng cười với bạn, bạn sẽ nghĩ gì? nói thật, nếu không phải vì sợ đánh rắn động cỏ, tôi nhất định xoay người bỏ chạy.

Cùng lúc đó, tôi còn cảm giác được phía bên phải sân khấu cũng có ánh mắt đang nhìn mình, tôi nghiêng đầu nhìn, phát hiện những người giấy đội mũ, đều trừng lớn con ngươi, hai tay đều nắm thành nắm đấm.

Tôi sợ đến nỗi vội vàng nghiêng đầu khẽ hỏi ông bác chèo thuyền:

- Chúng ta phải làm sao đây?

Ông bác chèo thuyền nghĩ ngợi, nói:

- Chờ một lát, đừng vội làm loạn.

Tôi nói:

- Hay là chạy ra sau đi? Cháu sợ lắm!

Ông bác chèo thuyền nói:

- Cháu xoay người lại nhìn đi, hiện tại cháu có thể chạy không?

Tôi nghĩ, lúc chúng tôi vào không phải rất ‘trót lọt’ sao? tuy rằng có nhiều ghế, nhưng lối đi cũng khá rộng, nếu thật sự muốn chạy, tôi nghĩ tốc độ của người giấy không nhanh bằng chúng tôi, nhưng chờ tới khi tôi quay người lại, một luồng khí lạnh lập tức luồng từ dưới bàn chân lên thẳng đỉnh đầu!

Ánh trăng trắng nhợt rọi xuống từ trên đỉnh đầu, chiếu lên khu đất bằng phẳng không có một cây tre nào sinh trưởng, tôi thấy, trên mặt đất bằng phẳng, đối diện với sân khấu, có đầy ghế ngồi, trên mỗi cái ghế, đều có một người giấy mặt trắng bệch không sắc máu, nhưng hai má đỏ chói, cặp mắt tròn trịa, không có mũi, miệng nhỏe nụ cười!

Những người giấy này tới đây từ khi nào? Rõ ràng vừa rồi chúng tôi đều không nhìn thấy, chỉ trong vài giây, vì sao không gây ra tiếng động gì, âm thầm ngồi đầy ở đây?

Thảo nào ông bác chèo thuyền nói cứ đợi xem đã, nhiều người giấy như vậy, cho dù là ông bác chèo thuyền có giống Diệp Vấn một mình đánh được mười tên, tôi đoán đều cũng phải có mấy chục Diệp Vấn có mặt ở đây thì mới có thể đánh thắng được.

Đúng lúc này, một tiếng kèn xô-na vang lên, chiêng trống dày đặc như vũ bão, chiêng trống huyên náo, nhị hồ hợp thanh, kèn xô-na dồn dập, một đám mặc diễn phục quay lưng lại với ‘khán giả’ bước lên sân khấu từ sau cánh gà. Trích tụ thủ, hà bao thủ, phật thủ, câu tử thủ, nha khẩu thủ, tha bộ, vân bộ, thập tự bộ, khinh doanh bộ, tiểu đạp bộ, điệp điệp bộ, thượng sơn bộ, hạ sơn bộ, các động tác lần lượt xuất hiện trên sâu khấu, nếu không phải vì khung cảnh xung quanh không bình thường, tôi đã thực cho rằng đây là một vở dương hí không tồi.

Nhưng, vì sao bọn họ không xoay người lại?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, tôi đã thấy, bốn ‘đào kép’ trên sân khấu đều xoay người lại, tôi nhìn thấy rõ, bên dưới lớp quần áo bọn họ mặc, không hề có cơ thể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất