A!
Tôi bị dọa đến mức bật người ra sau, ghế bị tôi xô, cùng ngã ngược ra đằng sau với tôi, ghế vốn dĩ là loại ghế nhỏ, bị tôi đè như vậy, lập tức bị đè hỏng, mông tôi ngã phịch xuống đất.
Cũng là bởi vì cú ngã, đã kéo vài người giấy xung quanh cùng đổ xuống , có người giấy còn bị đè lên, có người giấy bị tay của tôi lúc ngã quơ linh tinh đập trúng, thậm chí còn bẻ gãy cánh tay của một người giấy xuống. nhưng nó hình như không biết đau đớn, chỉ xoay người dùng cặp mắt tròn tròn liếc tôi một cái, sau đó lại quay đi xem hí kịch.
Tôi rõ ràng nghe thấy xuang quanh có những tiếng ‘hừ hừ’ phẫn nộ, hơn nữa âm thanh này tuyệt đối không phải là của bác chèo thuyền, bởi vì âm thanh phát ra từ dưới người tôi, mà tôi, đang đè lên một người giấy!
Vừa nghĩ đến đây, tôi như giẫm phải một con rắn, lập tức bắn người dậy, nhưng lại không dám dứng, chỉ dám nhấc ghế lên, nơm nớp lo sợ ngồi tại chỗ, tôi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn, tôi phát hiện những người giấy này, đều đang trừng mắt nhìn tôi, hình như trên mặt chúng nó còn phát ra những tiếng hừ lạnh.
Mọi người đều biết, một phát ra tiếng ‘hừ’, nhất định phải có mũi phát ra âm thanh, nhưng đổi với một người không có mũi như người giấy, thì chúng nó làm thế nào?
Tôi từng nhìn thấy rất nhiều người giấy trong tiệm vàng mã của Trương mù, nhất là sau tấm rèm phía sau viện, người giấy này đã xô ngã tôi, cười hì hì chỉ trỏ tôi, lúc đó lão Lý đã giải thích, bọn chúng đều là người âm ở tứ phương đến đây cư trú, nói cách khác, người giấy muốn nói chuyện thực ra không phải là không thể, chỉ cần có người âm trú ngụ bên trong là được.
Nhưng vấn đề là, thôn Trương gia từ trước đến nay không có người âm, vậy thì những người âm trú ngụ trong người giấy này đến từ đâu? Huống chi, nếu trong thôn Trương gia đều dã không có người âm, vậy vì cái gì vẫn có gánh hát đến diễn âm hí?
Đúng rồi, gánh hát!
Tôi vội vàng liếc nhìn đào kép trên sân khấu, chúng nó vẫn như trước, đều chỉ có bộ quần áo trống rỗng bay lơ lửng, múa máy cất bước, độn tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng nhìn lại vô cùng quỷ dị.
Bạn có thể tưởng tượng nổi hình ảnh như vậy không? trên một sân khấu to như vậy, vốn dĩ có người đang hát hí khúc, hơn nữa, bất luận là dáng người hay là giọng hát, đều xuất sắc tới mức bạn chưa từng nhìn thấy qua, nhưng, đợi cho những đào kép đó quay người lại, bạn lại phát hiện,bên trong quần áo bọn họ mặc, không có thân thể! Chỉ có một bộ quần áo trống rỗng bay phất phới!
Nếu bạn còn chưa hiểu, vậy bạn có thể tưởng tượng, bạn treo một bộ quần áo ngoài ban công, chờ tới khi quần áo đã khô, muốn đi cất, thì bộ quần áo lại đột nhiên quay sang nói chuyện với bạn, nói hôm nay bên ngoài nắng to lắm, bạn phải đưa nó ra ngoài phơi, bạn sẽ có cảm xúc thế nào?
Dù sao hiện tại cảm xúc của tôi cũng là sợ tới mức chết khiếp, tôi căn bản không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, vì thế tôi hỏi ông bác chèo thuyền:
- Ông nhìn thấy chưa, chúng nó đều chỉ là quần áo, quần áo đang hát hí khúc!
Ông bác chèo thuyền không trực tiếp trả lời, mà hỏi tôi:
- Cháu có biết trên mũi của tôi có gì không?
Tôi thuận miệng nói, mắt ạ!
Lúc nói xong tôi liền hối hận, ông bác chèo thuyền đang cố ý nói, ông ấy cũng có mắt, ông ấy nhìn thấy được, bảo tôi không cần phải hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc vô ích.
Nghe được câu trả lời, tôi liền cảm thấy ông ấy rất giống Trần tiên sinh, bất luận là cách nói chuyện hay là lúc xử lý vấn đề, đều có thủ đoạn lấy tâu thuốc đồng và cởi giày, cho nên nhất định ông bác chèo thuyền cũng là một thợ giày, nhưng, ông ấy là một người họ Trần, vì sao pải chạy đến thôn Trưng già đảm đương vai trò một người chèo thuyền? ông ấy chưa nói, tôi cũng ngại hỏi, tôi nghĩ, mỗi người đều có bí mật riêng tư, nếu tôi tùy tiện hỏi, đến lúc đó nhất định còn bị ăn chửi.
Vì thế tôi đổi một đề tài khác:
- chẳng lẽ ông không sợ?
Dù sao tôi cũng sợ muốn chết, quần áo đang hát hí khúc, chuyện như vậy, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, cho dù bạn có đánh chết tôi, tôi cũng không tin!
Đây đã không phải lần đầu tiên tô nhìn thấy quần áo biết đứng thẳng, lần ở trong ký túc xá, cũng nhìn thấy quần áo của tôi đứng trước tủ quần áo, nhưng thười điểm đó trên móc áo còn có tấm di ảnh, còn cái đám này, lại cái gì cũng không có!
Ông bác chèo thuyền nói:
- cháu là người, tôi cũng là người, chẳng lẽ tôi không sợ? tôi nói cho cháu biết, sống tới từng này tuổi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy âm hí!
Nghe ông bác chèo thuyền nói vậy, trái tim tôi lập tức nhảy dựng lên tận cổ họng, tôi nghĩ ông ấy sẽ có bản lĩnh lợi hại nào đó để phá giải âm hí, nhưng hiện tại xem ra, ông ấy cũng không có kinh nghiệm, quan trọng nhất là, ông ấy cũng đang sợ hãi!
Tôi hỏi, làm sao bây giờ?
Ông ấy đáp, đang suy nghĩ.
Tôi nghiêng đầu nhìn, phát hiện tay trái ông ấy đnag không ngừng kết thủ thế, giống như đang tính toán, lại giống như đang kết ấn, động tác quá nhanh, ánh trăng tuy rằng rất sáng, nhưng dù phải không sáng như ban ngày, nhìn vẫn không rõ lắm.
Từ từ, không bình thường!
Không phải nói một tiếng khó quay đầu, hai tiếng ba hồn thu, ba tiếng bảy phách không còn, chín tiếng mất mạng sao? Vì sao tôi ngồi nửa ngày, chỉ có lúc bắt đầu, mới nghe thấy âm thanh, nhưng tới hiện tại, lại không nghe thấy gì? chẳng lẽ đây không phải âm hí?
Suy nghĩ này vừa lóe qua trong đầu tôi liền nhìn thấy người giấy đứng hai bên sân khấu nhảy xuống dưới, bước đi cứng ngắc tới chỗ tôi, tôi hỏi ông bác chèo thuyền, phải làm sao bây giờ. Nhưng, tôi gọi ông ấy một tiếng, phát hiện ông ấy lại đang chuyên tâm xem kịch, căn bản không thèm trả lời tôi!
Chẳng lẽ lúc trước ông ấy nghe thấy tiếng, nên hiện tại hồn phách đã mất? tôi cảm thấy khả năng này là rất lớn, một là bởi vì tôi gọi ông ấy không nghe, mà nhìn vẻ mặt của ông ấy thật giống như đang say mê thưởng thức, cứ như là đang nghe một giai điệu êm tai nhất thế giới này.
Tôi đứng dậy chuẩn bị chạy, bởi vì tôi nhgix mình không có biện pháp giải quyết chuyện này, vậy thì phải kịp thời thông báo cho Trương mù hoặc là người nhà họ Trương, đợi bọn họ đến đây, vậy ông bác chèo thuyền sẽ được cứu, tôi đoán, đến lúc đó đám người biểu diễn âm hí này đều sẽ bị giải quyết.
Nhưng tôi vừa mới đứng lên, chân lại không nhấc được nổi, hóa ra ở gần tôi còn có một đôi nam nữ người giấy, chỉ trong tích tắc đã đi tới cạnh tôi, mỗi bên kẹp một cánh tay tôi, tôi vùng vẫy muốn thoát era, nhưng lại phát hiện honaf toàn vô ích.
Tuy rằng lúc trước tôi không hay tập thể dục, nhưng đối phó người giấy còn chưa đến thắt lưng hẳn quá dễ dàng, đáng tiếc, tôi không thể nào rút tay mình ra, vi thế tôi giống như một phạm nhân, bị bọn họ kéo lên sân khấu.
Tôi đột nhiên nhớ ra, không phải ông bác chèo thuyền đã đưa cho tôi một tẩu thuốc đồng sao? tôi dùng nó đập đám người giấy, hiệu quả hẳn không tồi, nhưng khi tôi cúi đầu nhìn, tôi mới phát hiện, trong tay làm gì có tẩu thuốc bằng đồng?!
Tôi nhớ mình vẫn luôn cầm trong tay, vì sao đột nhiên lại biến mất? tôi rất muốn xoay người nhìn, nhưng căn bản khong thể, trừ phi là quay đầu, nhưng hiện tại tôi dù có thể nào cũng không được quay đầu lại, tẩu thuốc đồng rốt cuộc đã đi đâu? Tôi chắc chắn chắc là lúc vừa bị ngã đã rơi khỏi tay, lúc đó bởi vì căng thẳng ,cho nên không phát hiện.
Mắt thấy tôi sắp bị kéo lên sân khấu, mặc dù không biết sẽ có kết quả gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết, một khi bước lên sân khấu, rất có thể cả đời này đều không xuống được.
Hai chân tôi ghì chặt xuống đất, nhưng hai người giấy kẹp tay tôi căn bản không để ý điều này, vẫn khẽ nhảy lên, tôi bị hai người giấy mang lên sân khấu.
Mới vừa lên sân khấu, tôi cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện quần áo trên người không biết từ lúc nào biến thành trang phục diễn giống bọn họ, ống tay áo dài dài, chấm tận xuống đất.
Trong lòng tôi nghĩ, xong rồi, nhất định đã bị mắc kẹt trong gánh hát này rồi, về sau cả đời phải đi theo bọn họ hát hí khúc, nói như vậy, chẳng phải là tôi đã chết rồi sao? lẽ nào, đụng phải gánh hát âm hí phải trốn đi, nhưng hóa ra lại bị bọn họ bắt về làm đào kép!
Người giấy kéo tôi đi đã quay trở về hai bên sân khấu, tôi vội vàng xoay người lại, sau đó nhìn thấy, ở dưới khán đài, vẫn xếp đầy ghế ngồi bằng tre, nhưng trên ghế trống trơn, không có một người nào! Người giấy đâu? Chúng nó đi đâu rồi ? tôi nhớ rõ vừa rồi còn ở đây, mắt tôi không mù, tôi thấy nhiều người giấy ở sau lưng mình như vậy, nhưng vì sao chỉ trong nháy mắt đã biến mất?
Không đúng, ở vị trí hàng ghế chính giữa, có hai người đang ngồi, một là ông bác chèo thuyền, một người khác, là tôi…