"Thủy dã hà tử gia, hạ sơn dã, thượng bàng bãi đắc thập yêu hoa hạ sơn dã."
(水也荷子耶, 下山也, 上旁摆得什么花下山也. tạm dịch: nước này, búp sen này, Hạ Sơn ơi, bên trên đặt hoa gì vậy Hạ Sơn nhỉ? (下山: Hạ Sơn là tên một nhân vật trong vở kịch này. đây là cách hành văn thời cổ đại nên không giống tiếng Trung hiện đại ngày nay nha mấy bạn.^^!)
Tôi đứng trên sân khấu nghe thấy rõ câu hát này, tôi cứ có cảm giác mình đã nghe thấy câu hát này ở đâu đó trước kia, bằng không, tôi không thể nghe rõ như vậy, nếu như bạn chưa bao giờ nghe qua dương hí hoặc âm hí --- được rồi, tôi nghĩ có thể đọc được đến đây, có lẽ đều chưa được xem âm hí, nếu như lần đầu bạn xem dương hí, bạn nhất định không thể nghe được ra trong câu hát rốt cuộc có bao nhiêu từ.
Nhưng tôi rõ ràng nghe được rõ cả câu, cho nên tôi đoán, nhất định tôi đã từng nghe qua vở diễn này, nhưng hiện tại tôi không có thời gian đi nhớ lại rốt cuộc mình đã nghe thấy ở đâu, tôi hiện tại chỉ muốn biết, không phải tôi đa bị đưa lên sân khấu hái hí khúc sao? vì sao ở dưới khán đài vẫn còn có một người giống hệt tôi nữa?
Không chỉ có như thế, ‘tôi’ dưới khán đài còn rất chăm chú nghe, thậm chí, ngay cả mắt cũng không chớp, giống như sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Không đúng, trên tay ‘hắn’ vẫn còn cầm tẩu thuốc đồng của ông bác chèo thuyền, nhát định hắn chính là tôi, vậy tôi bây giờ là cái gì?lúc trước tôi còn tưởng đã làm mất tẩu thuốc khi bị ngã , hieenjt ại xem ra, tẩu thuốc đồng vẫn nằm trong tay, nhưng tôi vừa rồi đã bị dọa rớt mất hồn lúc đào kép xoay người, trạng thái hiện tại của tôi, chính là linh hồn! cho nên tay tôi mới không cầm tẩu thuốc đồng.
Mãi cho đến lúc này, tôi mới hiểu được ý đồ của những đào kép này, chúng nó biết không thể làm được gì ông bác chèo thuyền, nên nhắm vào tôi, nhưng trong tay tôi lại có giày ông bác chèo thuyền đưa cho ( hiện tại xem ra, lúc trước ông bác chèo thuyền vẫn luôn đeo chiếc giày âm trên tay tôi.) và tẩu thuốc đồng, chúng nó không thể làm gì được tôi, vì thế dùng tiếng hát quỷ dị để khiến thần kinh tôi căng thẳng, sau đó đột nhiên xoay người, trực tiếp dọa tôi sợ hồn lìa khỏi xác, tôi còn chưa kịp hoàn hồn, đã vội lôi tôi lên sân khấu, mặc trang phục biểu diễn, muốn biến tôi thành một phần tử trong số bọn chúng.
Phương pháp này so với những phương pháp tôi từng nhìn thấy cao minh hơn nhiều, Trương mù từng nói, bất cứ người âm nào muốn đạt được mục đích, đều phải hoàn thành hình thức, chỉ có khi nào người âm ‘đồng ý’, vậy thì hình thức này mới có hiệu lực, neus không, căn bản không hề có tác dụng, nó chỉ có tiếng hát, cũng chính là ‘tiền vàng buộc hồ lô’, có thể khiến hồn phách người ta bất ổn định, sau đó chỉ cần hù dọa một chút, rất dễ dọa người ta mất hồn, không cần thiết phải hoàn thành cái gọi là hình thức.
Tôi nhìn ông bác chèo thuyền ở một bên, phát hiện ông ấy cũng đang ngồi thẳng người, cẩn thận lắng nghe tiếng hát trên sân khấu, nhưng bất đồng chính là hai mắt ông ấy nhắm chặt, miệng còn khẽ run rẩy, giống như mùa đông lạnh răng cắn cầm cập vào nhau, nhưng tôi biết, đó không phải là lạnh, mà là miệng ông ấy đang đọc chú ngữ.
Động tác này tôi từng nhìn thấy Trần tiên sinh dùng, khi đó mỗi lần Trần tiên sinh chuản bị làm chuyện gì, đều dùng miệng lẩm nhẩm một câu gì đó tôi không nghe hiểu, nhưng sau khi Trần tiên sinh niệm xong, thì đều có hiệu quả, còn ông bác chèo thuyền trước mắt niệm xong, thế nhưng cái gì cũng không xuất hiện.
Hình như chính ông ấy cũng ý thức được không có hiệu quả, nên mở mắt ra nhìn một chút, tôi chắc chắn ông ấy đã nhìn thấy mình, bởi vù tôi thấy cơ mặt của ông ấy khẽ co rúm, sau đó lại lập tức nhắm mắt lại, hai tay đổi một thủ ấn, bắt đầu niệm niệm.
Tôi nghĩ, đã là lúc nào rồi, còn niệm đông niệm tây, nhanh nghĩ biện pháp cứu tôi đi! Cầm cái giày âm trong tay ông, hung hăng chọi cái đóng quần áo trống không này!
Không biết có phải suy nghĩ trong đầu tôi bị đám đào kép không có thân thể nhìn thấu rồi không, bốn người chúng nó vây tôi vào giữa, nếu chỉ có vậy, có lẽ tôi còn chạy được ra ngoài, nhưng, sau khi đứng vào vị trí, chúng nó bắt đầu xoay tròn.
Một màn này, khiến tôi có cảm giác mình từng trải qua!
Tôi khong biết các bạn có trải nghiệm như vậy bao giờ chưa, lúc nhìn thấy một hình ảnh nào đó, đột nhiên trong đầu cảm thấy mình đã từng trải qua chuyện này ở đâu đó rồi, tất cả đều rõ ràng rành mạch, thạt giống như chỉ mới trải qua cách đây không lâu, thậm chí, bạn còn có thể đoán được ra kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân bạn sẽ làm cái gì.
Hiện tại, tôi đang có cảm giác đó, tôi cảm thấy trước kia, không biết là bao lâu, nhưng nhất định đã từng nhìn thấy hình ảnh như vậy, hơn nữa gần như giống hệt hiện tại, tôi cũng đứng trong đám người, xung quanh có người bao vây lấy tôi nhảy múa, nhưng hiện tại bảo tôi nghĩ ra rốt cuộc mình đã thấy ở đâu, tôi quả thật chịu chết.
Sau khi bọn nó xoay tròn, tôi thấy ông bác chèo thuyền đứng dậy từ trên ghế, động tác của ông ấy rất trầy trật khó khăn, mỗi một bước đi lại giống như phải dồn hết sức toàn thân, khoảng cách giữa tôi và ông ấy chỉ có một lối đi, cũng chỉ khoảng nửa mét, nhưng tôi nhìn thấy ôn bác chèo thuyền bước được nửa bước, thật giống như vừa nhấc chân lên, đã bị một thứ gì đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường giữ chặt trở lại.
"Thủy dã hà tử gia, công dã dã, thượng bàng bãi đắc mẫu đan hoa công dã dã."
(水也荷子耶, 公也也, 上旁摆得牡丹花公也也. Nước này búp sen này, Công Dã ơi, bên trên đặt hoa mẫu đơn đó Công Dã à. )
Lại là một tiếng hát nữa truyền đến, vừa hay trả lời cho câu trước, sau tiếng hát này, tôi rõ ràng cảm giác được thân thể mình nhẹ bẫng, giống như đang bay, có cảm giác đã thoát khỏi lực hút của trái đất, nhưng tôi còn chưa kịp cảm thụ kỹ, tôi đã sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Dưới ánh trăng ảm đạm, tôi thấy dưới khán đài trước mắt, vốn chỉ có tôi và ông bác chèo thuyền, lúc này, lại có rất nhiều người ngồi, không chỉ có trên ghế, mà cả lối đi, trong rừng tre, đầy khắp núi đồi, toàn bộ đều là người! mà lúc này đây, bọn họ không còn là người giấy lúc nãy nữa, mà chính là một người sống sờ sờ! chẳng qua sắc mặt, hình như có chút trắng nhợt, thậm chí còn trắng hơn cả ánh trăng trên đầu!
Hơn nữa, trên người bọn họ đều mặc, áo liệm thêu hoa màu xanh!
Người âm!
Tất cả bọn họ đều là người âm!
Sắc mặt bọn họ không đổi, ngây ngẩn ngồi hoặc đứng, ở trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy, ngoài bộ áo liệm màu xanh, thì chính là gương mặt trắng bệch, chỉ có quần áo của tôi và ông bác chèo thuyền, mới khác biệt hoàn toàn với mảnh đất trời này --- nói thật, nếu có thể, về sau tôi không bao giờ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ nữa, thật sự rất là chói mắt!
Thảo nào người thế hệ trước luôn nhấn mạnh chúng ta, buổi tối đi bộ ban đêm, nhất định không được mặc quần áo quá nổi trội, không phải là để cho người ta xem, mà là cho ma xem, ngộ nhỡ bị ma để ý, vậy thì phiền phức, trước đây cứ cảm thấy đó toàn là lời nói vớ vẩn, hiện tại mới biết, những lời các cụ nói, có thể lưu truyền đến này, đều là có đạo lý của nó.
Cũng đúng lúc này, tôi cuối cùng mới hiểu, vì sao ông bác chèo thuyền lại bước đi khó khăn như vậy, bởi vì trên lưng trước ngực ông ấy, đều bị tám người âm mặc áo liệm màu xanh cản đường! còn có hai người chia nhau ôm hai chân ông ấy, nếu đổi lại làm tôi, đừng nói là đi, đến ngay cả đứng cũng không đứng được dậy!
Nhưng ông bác chèo thuyền vẫn kiên trì đi tới chỗ ghế ngồi của tôi, tôi nhìn dến đây, không biết lấy từ đâu ra dũng khí, nhắm mặt lại chạy về phía trước, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, đã có cảm giác cổ áo bị thứ gì đó kéo, hai chân rời khỏi mặt đất.
"Thủy dã hà tử gia, hạ sơn dã, hạ bàng... ?" (水也何子耶, 下山也, 下旁... ? : nước này sen này, Hạ Sơn ơi, phía dưới……?
Lúc này, ông bác chèo thuyền gian nan lắm mới lấy ra được hai lá bùa trong túi áo, nhưng không đốt, mà lại vo viên thành một cục, nhét vào trong lỗ tai tôi, đoạn hát phía sau, tôi không nghe rõ nữa, nhưng tôi lại biết, cả câu hát hoàn chỉnh là, ‘thủy dã hà tử gia, hạ sơn dã, hạ bàng bãi đắc thị thập yêu hoa hạ sơn dã?’ (水也何子耶, 下山也, 下旁摆得是什么花下山也?: nước này sen này, Hạ Sơn ơi, phía dưới đặt hoa gì thế Hạ Sơn nhỉ?)
Một quầng sáng bỗng hiện lên trong đầu tôi, tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ ra câu trả lời tiếp theo là: thủy dã hà tử gia, công dã dã, hạ bàng bãi đắc thị phù dong hoa công dã dã. (水也何子耶, 公也也, 下旁摆得是芙蓉花公也也.: nước này sen này, Công Dã ơi, phía dưới đặt hoa phu dung đó Công Dã à.)
Tôi đột nhiên chừng lớn hai mắt, đây là câu hát trong vở kịch “song khán tương’! ---- song khán tương, song khán tương, khán sinh tử, độ âm dương, người dương sống tránh đi, người âm chết luân hồn, trên dưới mười tám câu hỏi, một câu hỏi một âm ty.