Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 226 Người trong điện thoại tìm cậu

Tôi nhớ trong Kinh Phật từng nói, ‘nhất sa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề’ . thực ra hai câu này không có nguồn gốc từ chung một cuốn Kinh Phật, ‘nhất sa nhất thế giới’ nằm trong ‘kim cương kinh chính giải quyển hạ’ . còn ‘nhất diệp nhất bồ đề’ nguyên văn không chỉ có mỗi câu đó, mà là, ‘nhất hoa nhất diệp nhất như lai’, nằm trong ‘hoàng long tử tâm tân thiện sư ngữ lục’.

Nhưng hai câu Phật ngữ này đều biểu đạt một ý nghĩa, đó là một mảnh đất chính là một vũ trụ, cơ thể một người cũng là một vũ trụ, vạn vật hoặc nhỏ bé hoặc to lớn, thế giới vi mô hoặc thế giới vĩ mô, đều là một thế giới, lấy một ví dụ, đối với những vi khuẩn sống trong một bông hoa, thì hoa chính là địa cầu của chúng, đối với những sinh vật lớn hơn chúng ta sống bên ngoài trái đất, trái đất của chúng ta chẳng qua chỉ là một quả bóng cao su, khi trong lòng bạn có Phật, thì không cần phải cố tình để lộ ra bên ngoài, không cần dùng những hành vi và lời nói bên ngoài để chờ gặp Phật, mà Phật sẽ tự tới tìm bạn.

Chẳng lẽ, luân hồi mà Trương mù nói, chính là ‘nhất sa nhất thế giới’ trong Phật ngữ? thôn bọn họ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho dù là người sau khi chết, cũng sẽ lại lần nữa tái sinh luân hồi trong chính thôn làng của mình?

Nhưng, theo tôi được biết, trên thế giới này, vẫn chưa có bất cứ nơi nào hoàn toàn ngăn cách với thế giới,dùng một câu thịnh hành trong tiểu thuyết để nói sẽ là, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, chẳng lẽ, nhà họ Trương bọn họ có thể làm được chuyện này? dựa vào cái gọi là ‘giấu trời qua sông’?

Nếu là vậy thì có thể giải thích, vì sao tổ tiên nhà họ Trương không để lại di huấn gì khác, chỉ để lại di huấn, vĩnh viễn không được xây cầu, chính là vì không muốn phá vỡ kết cấu phong thủy phong bế này, người trong thôn sau khi chết, lại tiếp tục luân hồi, mà chỉ có thể luân hồi trong thôn của chính mình, mục đích làm vậy là gì cơ chứ? Mà bàn cờ trong miệng Trương mù, rốt cuộc là vì sao?

Trương mù nói:

- Cậu còn nhớ tôi từng nói muốn thi triển thợ thuật, nhất định phải có thân thể và hồn phách không?

Tôi nói, nhớ, thân thể có thể dùng quần áo và người giấy để thay thế, nhưng hiệu quả không tốt, cho dù là dùng thân thể của người khác, hiệu quả cũng không lớn, bởi vì không tương thích.

Trương mù nói:

- Lúc ở trong đường hầm, vì sao tôi có thể dùng thợ thuật ‘xoay chuyển trời đất’ ?

Tôi nói, vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi.

Trương mù nói:

- Có lẽ là do ‘giấu trời qua sông’.

Tôi hỏi:

- Có liên quan gì với ‘giấu trời qua sông’ chứ?

Anh ta nói:

- Tôi cũng chỉ là đoán, cụ thể có phải hay không cũng chưa thể chắc chắn, cậu nghĩ đi, thi triển thợ thuật cần thân thể và hồn phách cùng kết hợp, thôn Trương gia nhiều thế hệ đều chỉ luân hồi về trong cơ thể chính mình, mặc dù lúc luân hồi ký ức đã mất sạch, nhưng hồn phách rất có thể đã dính phải chút khí tức của thợ thuật, ngày ngày tích lũy, thế thì có phải, luồng khí tức này sẽ trở nên vô cùng lớn không?

Tôi hiểu ý của Trương mù, ý của anh ta là, bởi vì hồn phách mỗi một lần luân hồi, đều ở trong thôn Trương gia, đều học thợ thuật, như vậy các thế hệ cứ tích lũy lại, rất có thể sẽ lớn mạnh tới mức không cần thân thể vẫn thi triển được thợ thuật, Trương mù là một ví dụ.

Trương mù nói:

- Đây là câu giải thích duy nhất cho việc tới tận bây giờ trong thôn chưa từng có người âm, lại không được xây cầu, hơn nữa, vì sao người người nhà nhà sau khi chết, đều sẽ luyện linh hồn thành gà âm, bởi vì tất cả đều là vì chờ đợi luân hồi,gà âm chẳng qua chỉ là một nơi để hồn phách tạm thời trú ngụ, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao tôi lại học thợ thuật nhanh như vậy, căn bản không phải vì tôi thông minh, mà là bởi vì có cả của tổ tiên thêm vào.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi hỏi:

- Cho nên sau khi bố anh chết, ông nội anh vội vàng muốn hồi sinh, chính là bởi vì sợ nhà anh bị chặt đứt hương khói, luân hồi duy trì mấy trăm năm này sẽ thất bại trong gang tấc?

Trương mù nói:

- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, chưa phải nguyên nhân quan trọng nhất, cậu còn nhớ lúc ấy trưởng thôn đã nói gì không? ông ta nói sau khi dùng cải tử hoàn sinh, hồn phách của bố tôi đã thất lạc, đây mới là nguyên nhân khiến ông ta sốt ruột cầu xin người thứ ba tham dự.

Nghe đến đó, cuối cùng tôi cũng có cảm giác nhìn thấy một tia sáng trong mây mù, rất nhiều chuyện lúc trước không hiểu, cũng đã có thể giải thích thông suốt.

Ông Trương Tiệm sở dĩ mạo hiểm gây ra lỗi lầm với giới thợ nhân để hồi sinh Trương Mặc, mục đích là vì duy trì luân hồi mấy trăm năm, cho nên lúc ông ấy cải tử hoàn sinh thất bại, cũng không quá kích động, chỉ là sau khi biết hồn phách của Trương Mặc biến mất, mới bắt đầu hoảng loạn, thảo nào, ông Trương Tiệm đích thân truyền lại thợ thuật ‘di hoa tiếp mộc’ cho Trương Ly, là bởi vì linh hồn cua chú Trương đã bị ông ấy đốt, đây là bồi thường cho Trương Ly một khoản --- một khi Trương Ly học xong, vậy thì con cháu của Trương Ly, cũng biết.

Người nhà họ Trương rõ ràng biết bố cục phong thủy đã bị phá, nhưng vẫn không muốn rời đi, tôi nghĩ, hơn phân nửa là liên quan đều luân hồi.

Với lại, thảo nào thi thai kia, rõ ràng mới mang hình hài bốn tuổi, nhưng lại lợi hại như vậy, ông Trương Tiệm còn một nhún một nhường với nó, cuối cùng vẫn phải để Trương mù cực khổ dùng ‘chưng chưng tại thượng’ . Tất cả, đều đã có lời giải thích hợp lý.

Không đúng, nếu ‘giấu trời qua sông’ là luân hồi phong bế, vậy thì ông bác chèo thuyền Trần Hữu Lễ đảm nhiệm vai diễn gì trong câu chuyện này? tối hôm qua ông ấy nói, gần đây bận tối mắt tối mũi, nhưng nếu không phải là bận bịu đưa người dương qua sông, vậy thì là đưa người âm, cái này rõ ràng ‘mâu thuẫn’ với ‘giấu trời qua sông’ rồi?

Trương mù nói:

- Lúc trước tôi cho rằng ông bác chèo thuyền đưa những người âm dư thừa trong thôn ra bên ngoài, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ ông ấy đưa những vị tiền bối người âm không cẩn thận đi ra khỏi thôn trở về.

Nghe Trương mù nói xong, tôi nghĩ tới buổi tối hôm chúng tôi vừa đến, ông bác chèo thuyền đưa chúng tôi qua sông xong, lập tức quay đầu lại, nói là phải đi đón người, chứ không phải đưa người, điểm này, vừa rồi đã được Trương mù chứng minh, cho nên, nói thông tục một chút, thực ra ông bác chèo thuyền là người đưa ‘người nhập cư’ trái phép, thuyền của ông ấy, có thể giúp người âm đi qua ‘giấu trởi qua sông’.

Nói cách khác, ông bác chèo thuyền chắc chắn biết thủ pháp bố trí ‘giấu trời qua sông’, nếu không vì sao ông ấy có thể giúp người âm đi qua ? lấy cái ví dụ, nếu bạn là một hacker, bạn muốn công kích vào hệ thống bảo mật nào đó, vậy thì bạn nhất định phải biết hình thức vận hành của hệ thống này, sau đó mới có thể tìm ra lỗ hổng mà tấn công, ông bác chèo thuyền Trần Hữu Lễ, chính là một ‘hacker’.

Tôi nói:

- Cho nên nguyên nhân anh không lo lắng, là bởi vì anh đoán, ông bác chèo thuyền biết thủ pháp sắp xếp bố cục phong thủy ‘giấu trời qua sông’, chỉ cần kêu ông ấy ra tay, nhà âm này sẽ có thể biến thành nhà dương, đúng không?

Trương mù nói:

- Thủ pháp sắp xếp bố cục,trưởng thôn biết, nhưng không biết cụ thể phải làm thế nào, ví dụ như cậu muốn dùng thủ thể sinh hỏa để châm tâm hỏa, nhưng lại không biết phải kết ấn thế nào, ông bác chèo thuyền thì khác, ông ấy không chỉ hiểu được thủ thế phải kết thế nào, còn biết thủ thế không chỉ châm được tâm hỏa, còn dẫn được đường cho người âm.

Tôi nói:

- Sao anh lại nghĩ tới điểm này?

Trương mù nói:

- Nói cậu ngốc cậu còn không tin, lúc sáng, không phải ông ấy đã cùng đồng thanh với tôi bốn chữ ‘giấu trời qua sông’ sao? đây vốn là ‘đồ đạc’ của thôn Trương gia, một người ngoài như ông ấy, nếu đã biết, mà còn có thể ở đây làm người chèo thuyền nhiều năm, dùng mông nghĩ cũng biết nhất định ông ấy nắm giữ ‘giấu trời qua sông’.

Không thể không nói, Trương mù lại lần nữa dùng chỉ số thông minh của anh ta áp đảo tôi, tôi cứ phải đi lòng vòng qua mấy ngã rẽ mới có thể nhìn thấy rõ bản chất câu chuyện, nhưng Trương mù không cần, anh ta lần nào cũng có thể nhìn trúng vào bộ phận quan trọng của một vấn đề, gãi đúng chỗ ngứa!

Nếu Trương mù đã nghĩ ra đối sách, tôi cũng không cần phải lo lắng, vì thế tôi hỏi:

- Bàn cờ lớn anh vừa nói lúc này, rốt cuộc là cái gì?

Trương mù liếc tôi một cái, sau đó nhìn xuống dưới chân núi, một lúc lâu sau mới nói:

- Hiện tại tôi mới chỉ đoán thôi, lúc chưa làm rõ mọi chuyện, tôi tạm thời chưa thể nói với cậu.

Thực ra trước lúc hỏi, tôi đã biết kết quả, thợ nhân bọn họ luôn giấu diếm tôi rất nhiều chuyện, có điều bây giờ cũng thành thói quen, nên chẳng sao cả.

Trương mù lại nói:

- Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nói với cậu, dù sao, ông nội cậu cũng tham dự, hơn nữa, hình như còn là một nhân vật mấu chốt, đương nhiên, đây đều là suy đoán của tôi, không thể coi là thật, cậu cứ coi như đang nghe một câu chuyện vớ vẩn đi.

Nếu ông nội tôi cũng tham dự vào chuyện đó, vậy chuyện này nhất định đã bắt đầu từ năm mươi năm trước, tuy rằng tôi không biết cụ thể là gì, nhưng ít nhiều cũng đoán được một ít, càng hiểu sâu về ông nội, tôi càng phát hiện, mình không thể hiểu nổi người già chỉ biết cười tủm tỉm phe phẩy quạt hương bồ ngày đó.

Lúc này, di động của Trương mù vang lên, sau khi ấn nghe, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt ‘bì ổi’ nhìn tôi:

- Tìm cậu đó, là con gái!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất