Con gái? Từ bao giờ lại có con gái tìm tôi thế nhỉ? Mà còn là gọi cho Trương mù? Vì sao không trực tiếp gọi cho tôi --- ợ, được rồi, điện thoại của tôi đã bị ngâm hỏng trong nước rồi.
Nghe tiếng nói trong điện thoại, tôi lập tức nhận ra người đó là ai --- cô chủ nhiệm!
Câu nói đầu tiên của cô chính là:
- Tôi mặc kệ hiện tại em đang ở đâu, buổi tối hôm nay phải trở về gấp cho tôi, ngày mai bảo vệ luận văn rồi, nếu không tham gia, bốn năm học của em coi như đổ xuống sông xuống biển!
Những ai từng học đại học đều biết, thi tốt nghiệp có lẽ còn có thể nhờ chút quan hệ để xử lý, nhưng bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nhất định phải đích thân tham gia, nếu không, chắc chắn không được tốt nghiệp, tôi nói với cô chủ nhiệm, tôi sẽ cố gắng trở về, cô đáp lại một câu:
- Không phải cố gắng, mà là phải! về đến nơi gọi điện cho tôi, tối nay nếu không nhìn thấy em, sau này em đừng tới tìm tôi nữa!
Lời này nói xong, cô đã cúp điện thoại, điện thoại của Trương mù mở loa ngoài, những gì tôi và cô chủ nhiệm nói với nhau, anh ta đều nghe thấy, sau khi tắt điện thoại, anh ta dùng một ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn tôi, tôi hỏi sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn tôi thế hả?
Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau tôi mới phát hiện, ánh mắt của anh ta, rất bỉ ổi ghê tởm!
Anh ta cuối cùng cũng không nhịn nổi, nói:
- Nhìn không ra a! khẩu vị của thằng ngốc này cũng nặng thật đấy! thảo nào mấy năm đại học đều không yêu ai, hóa ra là không thích các em gái dễ thương, mà lại thích kiểu phụ nữ trưởng thành! Ngay cả cô chủ nhiệm của mình mà cậu cũng tán được, sao lúc đó tôi lại không nhìn được ra cậu có bản lĩnh này nhỉ? Mau nói đi, hai người đã lên giường chưa?
Nghe đến đó, tôi giơ chân đá mạnh vào mông Trương mù ----
Tôi không hỏi rốt cuộc ông bác chèo thuyền có bản lĩnh gì thay đổi được dòng chảy con sông, bởi vì tôi biết, cho dù tôi hỏi, Trương mù có lẽ cũng không nói, thế nên cứ dứt khoát không hỏi.
Sau khi xuống núi, tôi hỏi Trương mù phải làm gì bây giờ?
Trương mù móc một chùm chìa khóa từ sau mông ra đưa cho tôi, nói:
- Lái xe tôi về đi, bảo vệ thành công luận văn, quay lại đón tôi.
Tôi nói:
- Anh đừng quên chuyện câu sinh hồn nhá, hỏi ông nội anh đi, xem có cách gì không, bằng không học sinh trong cả tòa ký túc đều sẽ chết mất!
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi biết rồi!
Tôi gật đầu. tuy rằng rất muốn Trương mù về với mình, nhưng hiện tại quả thật anh ta không thể phân thân, hơn nữa, cho dù anh ta trở về, cũng không có trợ giúp gì cho lễ bảo vệ luận văn của tôi.
Trương mù đích thân dẫn tôi đến bên bờ sông, sau khi tôi lên thuyền của ông bác chèo thuyền, Trương mù gọi tôi một tiếng, tôi hỏi anh ta sao vậy, anh ta ngẩn người, sau đó xua tay nói:
- Tay lái của cậu, đi cho cẩn thận vào, đừng có mà làm hỏng xe tôi, nhớ là cậu còn nợ tôi một vạn tệ đó, thôi mau cút đi!
Nói xong, Trương mù xoay người bước đi, bước chân rất tiêu sái, nhưng nhìn thế nào cũng giống như có luồng gió lạnh lẽo cô độc --- cha nội nhà anh nữa, hiện giờ là anh tiễn tôi, không phải tôi tiễn anh có được không vậy? anh dứt khoát như vậy, rốt cuộc là tiễn tôi về, hay là tiễn tôi lên thiên đàng thế?
Tôi ngồi ở đầu thuyền, xoay người liếc nhìn thôn làng được bao bọc bởi những hàng tre xanh mượt, trong lòng xúc động bùi ngùi, vốn định tới đây hỏi rõ chuyện quan tài lơ lửng dưới nhà xác, kết quả chuyện quan tài dưới nhà xác còn chưa giải quyết, lại đụng chạm nhiều chuyện cũ của thôn Trương gia, nói thật, hiện tại tôi đúng là không muốn về, trong ký túc vẫn còn nhiều người mỗi tối bị câu sinh hồn, tôi rất không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.
Ông bác chèo thuyền đột nhiên hỏi tôi:
- Đi rồi hả?
Tôi gật đầu, vốn định hỏi ông ấy một chút về chuyện ‘giấu trời qua sông’, nhưng ông ấy lại tự nói trước:
- Thứ ông nội cháu để lại cho cháu, cháu cũng lấy được rồi, đi cũng đúng.
Nghe đến đó tôi càng thêm buồn bực, buổi tối hôm đó ông ấy nói ông nội để lại ‘đồ’ cho tôi, sau đó tôi bị nhốt trong quan tài đỏ mơ một giấc mơ kỳ quái, về sau còn tiếp tục mơ đoạn tiếp theo, hiện tại ông ấy lại nói tôi đã đạt được thứ ông nội để lại, nhưng tôi cái gì cũng chưa đạt được mà! Không chỉ không đạt được, mà còn làm mất một cái điện thoại!
Vì thế tôi hỏi:
- Ông bác chèo thuyền, ông nội cháu để lại thứ gì cho cháu thế ạ?
Ông ấy vừa chèo thuyền, vừa lắc đầu nói:
- Cái đó chỉ có cháu mới biết, chúng tôi là người ngoài, làm sao mà biết được?
Tôi nói:
- Nhưng cháu chưa đạt được cái gì mà, chẳng lẽ ông nội không để lại gì cho cháu?
Ông bác chèo thuyền nói:
- Nói vớ vẩn, nếu không phải vì trông giữ đồ Lạc đại ca để lại cho cháu, cháu nghĩ sao tôi phải ở lại cái nơi này mấy chục năm?
Câu nói của ông bác chèo thuyền giống như trên mặt hồ phẳng lặng, bỗng có một viên đá bị ném xuống, gợn lên những lọn sóng mãi không thể yên ả, người chèo thuyền Trần Hữu Lễ, cũng là một quân cờ ‘mai phục’ của ông nội tôi? đây là bàn cờ lớn mà Trương mù nói sao?
Tôi vội vàng hỏi ông bác chèo thuyền:
- Ông nội cháu rốt cuộc bảo ông trông giữ cái gì? vì sao ông ấy lại biết chuyện của vài chục năm sau? Nếu cả đời cháu đều không đến đây, thì ông cũng phải canh giữ ở đây cả đời ạ?
Ông bác chèo thuyền nói:
- Chuyện Lạc đại ca suy tính, cho tới tận bây giờ đều chưa sai chuyện nào, ông ấy nói lúc này cháu sẽ đến, vậy nhất định sẽ đến, về phần vì sao ông ấy lại bảo tôi phải canh giữ ở đây, nói thật, tôi cũng không biết.
Tôi nổi giận, lớn tiếng quát ông bác chèo thuyền:
- Đầu óc ông không phải bị bệnh đó chứ? Trông giữ thứ gì cũng không biết, mà cũng trông những nửa đời người ? vậy giờ ông ấy bảo ông đi chết, chẳng lẽ ông cũng đi?
Sau khi quát lên những lời này, tôi lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, dù sao ông bác chèo thuyền cũng chỉ là giữ lời hứa với ông nội tôi, nhưng tôi lại nghĩ rằng lời hứa của ông ấy ngu muội, tôi so với ông bác chèo thuyền, chênh lệch cảnh giới thật sự không phải chỉ có một chút, tôi vốn tưởng ông bác chèo thuyền sau khi bị tôi quát sẽ tức giận, không ngờ ông ấy lại cười to nói:
- Đừng nói tôi có bệnh, cháu xem nhà họ Lăng Tứ Xuyên, nhà họ Trương Trùng Khánh, nhà họ Ngô Hồ Nam, nhà họ Tạ Hồ Bắc nhà họ Bách Vân Nam, những người đó, làm gì có ai trong đầu không có bệnh? Hà hà --- nói với thằng nhóc cháu những chuyện này, cháu cũng không hiểu, mau quay về, cháu đã lấy được thứ cháu nên lấy rồi, sau này đừng quay lại đây nữa.
Tôi nói:
- Tối ngày mai cháu phải đến đón Trương mù.
Ông bác chèo thuyền không để ý tôi, tiếp tục chèo thuyền, tới bờ đối diện, ông bác chèo thuyền không vội vã chèo thuyền về, mà châm một mồi thuốc, ngồi ở vị trí đuôi thuyền bắt đầu hút, tôi nói lời tạm biệt với ông ấy, sau đó đi tới phía chiếc xe.
Sau khi lên xe, tôi lấy ra chiếc điện thoại di động Trương mù đưa cho mình, mở chỉ đường, nhấn chân ga, lái ra khỏi thôn Trương gia.
Xe chạy được một đoạn, lực chú ý của tôi đều dồn vào trong ứng dụng chỉ đường, tôi nhớ rõ lần trước Trương mù xuống đường cao tốc, cũng không lái xe quá lâu, nhưng đợi tới khi tôi đi tới trạm thu phí, trời đều đã tối rồi.
Lên đường cao tốc, đường không còn xóc như ban nãy, tôi cũng có thời gian để chau chuốt lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, muốn tìm ra chuyện gì đó tôi chưa phát hiện, nhưng xe đã đi đường một đoạn, trong đầu tôi vẫn không có cái gì rõ ràng, mãi cho đến khi trong ứng dụng chỉ đường phát ra âm thanh nhắc nhở máy móc ‘đi lên trước hai km nữa sẽ tiến vào đường hầm Trương Gia Sơn’, tôi mới như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Chính đường hầm này, đã mở ra sự kiện thôn Trương gia, hiện tại tôi phải xuyên qua nó lần nữa, nếu tôi nói với bạn tôi không sợ tí nào, đó nhất định là tôi đang chém gió, hơn nữa trước kia từng nghe bạn cùng phòng kể chuyện ma, nói trong đường hầm rất dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ xin đi nhờ xe, kết quả, người lái xe còn mất cả mạng, nghĩ đến đây tôi càng thêm sợ hãi, sớm biết thế này đã không nghe bọn họ kể chuyện ma rồi.
Tôi cố tình giảm tốc độ, sau khi hít thở sâu vài lần, mở loa phát nhạc trong xe lên, mở tiếng to đến mức không nghe thấy tạp âm bên ngoài, lúc này mới đạp mạnh chân ga, tiến vào trong đường hầm.
Tôi dồn hết sự chú ý về phía trước, sợ lại xuất hiện mấy chiếc xe giấy đâm thẳng vào đầu xe, lần trước còn có Trương mù, lần này chỉ có một mình tôi, nếu thực sự gặp phải chuyện này, tôi nhất định sẽ bị vây chết trong đường hầm.
Trong loa phát bài ‘tôi hận tôi si tình’ của Lưu Đức Hoa, là một ca khúc có tiết tấu nhanh, vừa hay có thể che giấu được nội tâm bất an của tôi, một bài nhạc đã phát hết, tôi vẫn chưa nhìn thấy người giấy, cả người thả lỏng không ít, ứng dụng chỉ đường hiển thị chỉ còn không đến năm trăm mét nữa là ra khỏi đường hầm, tôi đạp chân ga phóng nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, tiếng nhạc trong xe đột nhiên phát ra âm thanh ầm ĩ, thật giống như bị nhiễu, sau đó một tiếng hát yếu ớt bỗng vang lên, bài hát đó, cả đời này tôi cũng không muốn nghe nữa --- bởi vì đây là bài hát Phùng Vĩ Nghiệp thích nghe nhất khi còn sống!