Tôi theo bản năng đạp mạnh chân phanh, nhưng nghĩ vẫn đang trên đường cao tốc, lại lập tức buông chân phanh ra, tiếp tục lái xe lên trước, sau đó thò tay lên tắt nhạc đi, màn hình phát nhạc đã tắt, nhưng tiếng hát yếu ớt vẫn vang vẳng --- không tắt được!
Tiếng hát yếu ớt vẫn cứ vang lên, tôi cố gắng giảm chậm tốc độ, một tay cầm vô lăng, tay kia không ngừng ấn nút tắt mở loa, nhưng dù màn hình đã đen sì, tiếng hát yếu ớt kia vẫn vang vẳng khắp xe, hơn nữa, tiếng hát này còn không phải bản gốc, mà là có người cover! Âm thanh này, tôi rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải là tiếng hát của Phùng Vĩ Nghiệp!
Tôi nên làm gì bây giờ?
Nhất định là loa phát nhạc trên xe hỏng rồi! đúng đúng đúng, nhất định là hệ thống nhạc bị hỏng, cho nên mới nghe thấy âm thanh kỳ quái như thế ---- tôi chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này, bằng không tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng không phải là Trương mù!
Trương mù?
Nghĩ đến Trương mù, tôi liền nghĩ, nếu anh ta gặp phải tình huống này, anh ta sẽ làm gì? tôi nghĩ, Trương mù nhất định sẽ nói, cái tông môn nhà cậu, nếu không tắt được, thì đổi một bài khác!
Vì thế tôi ấn nút đổi bài, tiếng hát quả nhiên dừng lại, sau đó, vang lên một bài hát khác!
Nghe thấy bài hát đã được đổi, tôi lập tức yên lòng, quả nhiên chỗ tắt bật loa phát nhạc đã hỏng rồi, làm tôi giật bắn cả mình, Trương mù không tải bài khác, lại cứ phải tải bài Phùng Vĩ Nghiệp thích nghe nhất, lẽ nào anh ta không sợ bài hát đó có thể dụ được Phùng Vĩ Nghiệp đến đây sao?
ồ, cũng đúng, nhất định là anh ta không sợ, người sợ chủ yếu là tôi.
Tôi liếc mắt nhìn gương chiếu hậu trong xe, phát hiện sắc mặt mình đã bị dọa đến mức tái nhợt, nhưng cũng may chỉ là thần hồn nát thần tính, bằng không một mình tôi đúng là không có biện pháp xử lý.
Vì thế tôi lại đổi một bài hát khác, vừa lái xe vừa ngâm nga theo, tâm trạng căng thẳng lúc trước rất nhanh đã cùng hòa tan với tốc độ của xe HUMMER.
Không biết từ lúc nào, đã đi ra khỏi đường hầm, lúc đầu tôi còn lo lắng sẽ có xe giấy chặn đường, nhưng vẫn may, tất cả đều rất thuận lợi.
Sau khi chui ra khỏi đường hầm, điện thoại vừa có tín hiệu, đã có người gọi đến, màn hình hiển thị một chữ ‘Mục’, có lẽ là Trương Mục gọi, tôi ấn bật loa ngoài, chợt nghe thấy tiếng Trương mù, mở miệng là chửi người:
- Cái tông môn nhà cậu, đến đâu rồi?
( ghê ghê, lo lắng cho người tình bé nhỏ ;(( ghen tị quớ,hứ hứ…)
Tôi nói, mới ra hỏi đường hầm Trương Gia Sơn.
Trương mù nói:
- Cậu có dám lái chậm thêm chút nữa không vậy? với tốc độ này, sáng sớm ngày mai cậu cũng chưa về tới Trùng Khánh.
Tôi cười nói:
- Tôi không phải là vì sợ làm hỏng xe của anh đó sao, lái chậm một chút, an toàn, đúng rồi, chuyện bên chỗ các anh giải quyết đến đâu rồi?
Trương mù nói:
- Trước mắt xem ra cũng tàm tạm, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, hẳn không có vấn đề gì.
Tôi nghĩ ngợi, nói:
- Có chuyện này không biết tôi có nên nói hay không.
Trương mù nói luôn:
- Vậy đừng nói.
Tôi như bị hất gáo nước lạnh vào mặt, nhưng tôi vẫn nói, tôi kể tôi mơ thấy quan tài lơ lửng, chỉ là không phải nằm ở nhà xác, mà là ở trong thôn chúng tôi.
Trương mù hỏi:
- Lúc nào?
Tôi nói:
- Lúc đang nằm ngủ buổi sáng ngày hôm nay.
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi không có hỏi cậu nằm mơ lúc nào, tôi hỏi trong giấc mơ kia, là lúc nào?
Tôi nghĩ ngợi nói:
- Cái này cũng không rõ lắm, nhưng cách với hiện tại có lẽ lâu lắm rồi, bằng không tôi nằm mơ lâu như thế, cũng chỉ nhìn thấy rất ít người trong thôn mặc quần áo hiện đại, hầu như đều chỉ mặc trang phục của người dân tộc Thổ Gia.
Trương mù nói:
- khu tự trị đầu tiên của dân tộc Thổ Gia được nhà nước thành lập vào năm 1957, thành lập khu tự trị của dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu ở Tương Tây Hồ Nam, cũng vào năm đó, dân tộc Thổ Gia bắt đầu ‘Hán hóa’, có nghĩa là, giấc mơ cậu mơ thấy, là rơi vào khoảng trước hoặc sau năm 1957, dân tộc Thổ Gia, bắt đầu thử mặc quần áo hiện đại ( dân tộc Thổ Gia hiện nay, rất ít người còn mặc trang phục bản tộc, gần như đều chuyển sang mặc quần áo hiện đại, cho dù là ở sơn thôn xa xôi như chỗ nhà tôi, cũng không còn mặc trang phục bản tộc, tôi nhớ, tôi chưa thấy ông nội mình mặc bao giờ.) chắc khoảng sáu mươi năm trước, mau kể cụ thể tình huống trong giấc mơ của cậu đi.
Sáu mười năm!
Năm mươi năm trước ông Trương Tiệm hồi sinh bác Trương Mặc, bốn mươi năm trước ông Trương Tiệm nhận được thư của ông nội tôi, hiện tại lại là giấc mơ quay về sáu mươi năm trước, ở giữa những mốc thời gian này vừa hay cách nhau mười năm, nếu nói trong này không có liên quan gì, đánh chết tôi cũng không tin!
Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy gương mặt mình trong gương, xác định không phải là nằm mơ, mới chỉnh đốn lại lối suy nghĩ của mình.
Tôi nhớ lại giấc mơ kia, sau đó kể sơ lược cho Trương mù nghe, bắt đầu từ lúc người trẻ tuổi vào thôn, cho đến lúc hạ táng, hơn nữa quá trình này còn kể rất cẩn thận, mỗi khi có một sự kiện đặc biệt diễn ra, tôi đều cố gắng dùng những từ ngữ chuẩn xác nhất để miêu tả.
Nghe tôi nói xong, Trương mù ở đầu giây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Vừa hay là bốn tầng, giống bố cục của quan tài dưới nhà xác, cậu chắc chắn nơi cậu nhìn thấy trong mơ, chính là vị trí mộ ông nội cậu?
Tôi nói:
- Nếu không xảy ra thay đổi gì, có lẽ chính là vị trí đó.
Tôi sở dĩ nói như vậy, là vì ở nông thôn, địa hình mặc dù không thay đổi nhiều, nhưng nhiều lúc bởi vì tự chủ động khai hoang, tự khai hoang những vùng đất chưa được nước nhà đưa vào sử dụng, cho nên mới gây ra hiện trạng, đất đăng ký trên giấy tờ chỉ có một mẫu, nhưng thựa ra lại không chỉ có vậy, có khi còn có những hai ba mẫu, tôi lo lắng, nơi trong giấc mơ, đã bị nông dân khai hoang, chỉ có thể đại khái đối chiếu với vị trí mộ của ông nội, mà chưa chắc đã nằm ngay dưới phần mộ của ông.
Trương mù nói:
- Giấc mơ này của cậu còn nhiều hơn những gì ông nội tôi biết, ông ấy cũng không biết ‘quan tài lơ lửng’ là bố cục thế nào, cậu mau thành thật khai báo, có phải thật ra cậu biết thợ thuật, nhưng vẫn luôn giấu diếm che đậy không hả?
Tôi học theo giọng điệu của Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà anh, nếu tôi biết thợ thuật, tôi còn để anh chôn sống tôi à?
Trương mù nói:
- Cũng đúng, với cái chỉ số thông minh của cậu, quả thật khó mà học nổi, đúng rồi, điện thoại của tôi có thể vừa nghe điện thoại vừa phát nhạc à? Sao tôi lại không biết có chức năng này nhỉ?
Tôi nói:
- Anh nói tôi ngốc, sao anh còn ngốc hơn cả tôi vậy? tôi dùng loa có sẵn trên ô tô để bật nhạc đó!
Trương mù ở đầu bên kia im lặng một lát, sau đó nói với tôi:
- Cậu đỗ xe lại bên đường, bật đèn hazard lên, sau đó xuống xe.
Tôi hỏi anh ta có ý gì, anh ta nói:
- Cậu phải xuống xe đi tè rồi.
Tôi nói, tôi không buồn tè.
Anh ta nói:
- Cách xa như vậy tôi còn ngửi thấy mùi nước tiểu trên người cậu, mau xuống xe!
Nghe đến đó tôi mới cảm thấy có chút bất thường, bằng không vì sao Trương mù cứ phải thúc giục tôi dừng xe xuống xe?
Điện thoại vẫn chưa tắt, phía trước vừa hay xuất hiện một ‘nhĩ đạo’ ( cái chỗ lồi ra ngoài ở ven đường nhìn giống lỗ tai.) tôi giảm tốc độ trượt vào bên trong, làm theo lời Trương mù, bật đèn hazard, tắt máy xe, cầm điện thoại xuống xe.
Trương mù hỏi:
- Còn có tiếng hát không?
Tôi lắp bắp nói:
Vẫn đang hát.
Những người từng lái xe đều biết, xe một khi đã hoàn toàn tắt máy, nhiều hệ thống trên xe sẽ không thể hoạt động nữa, cho dù là đường ngắn, dưới tình huống không có nguồn điện cung ứng, cũng không thể xuất hiện tình huống vẫn còn phát được nhạc.
Tôi hỏi Trương mù:
- Sao anh biết có vấn đề?
Trương mù lúc này mới nói với tôi:
- Cái tông môn nhà cậu, thẻ nhớ trong xe ông chỉ có những bộ phim tình cảm của đất nước mặt trời mọc ( Japan =)) ) , không có một bài hát nào cả, cậu nghe cái quái gì?
Tôi nhìn cái xe, lùi ra sau mấy bước, sau đó hỏi Trương mù:
- Làm thế nào bây giờ?
Trương mù nói:
- Phải tìm ra ngọn nguồn, thì mới bốc thuốc đúng bệnh được, vừa rồi cậu lái xe cả chặn đường, chẳng lẽ cũng chưa phát hiện ra có chỗ nào bất thường?
Tôi cẩn thận nghĩ lại, nói:
- Ngoài tiếng hát kỳ quái ra, thì không có chỗ nào bất thường, nếu nhất định phải tìm ra điểm bất thường, chắc là sắc mặt tôi trắng nhợt hơn lúc trước một chút, cũng không biết có phải mấy ngày nay ngủ không ngon giấc không.
Trương mù nói:
- Sao cậu biết sắc mặt cậu trắng nhợt?
Tôi đáp:
- Ngu, nhất định là nhìn vào gương chiếu hậu trong xe rồi, cái này còn phải hỏi?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi? Gương chiếu hậu trong xe là để cho người lái soi à? Gương chiếu hậu, là để soi kính xe đằng sau! Cũng có nghĩa, khuôn mặt cậu nhìn thấy, là mặt một người khác đang ngồi ngay ghế sau!
Nghe đến đó, tôi cuối cùng cũng hiểu, hóa ra trên xe, vẫn còn một người khác!