Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 229 Chém chết hắn đi!

Những người từng lái xe đều biết, gương chiếu hậu trong xe thực chất là để quan sát cửa kính sau xe, thường dùng lúc lùi xe, còn bình thường đều không cần nhìn, nhưng tôi chưa lái xe bao giờ! Lần trước đưa Trương mù về Trùng Khánh, vội vội vàng vàng, sợ Trương mù sẽ chết trong xe, làm sao có tâm tư nhìn gương chiếu hậu chứ?

Lúc học lái xe ở trường, cũng là nghe theo hiệu lệnh của thầy dạy mà lùi xe, với lại xe của Trương mù khi lùi, có hình ảnh hiện lên màn hình, còn là loại căn đủ 360 độ không góc chết, cho nên càng không cần phải nhìn gương chiếu hậu, tôi lúc đầu đúng là cho rằng hình ảnh trong gương là của mình, huống chi, người trong gương kia, còn giống tôi như đúc!

Thử hỏi, nếu bạn nhìn thấy một người giống hệt bạn trong gương, bạn nhất định sẽ nghĩ đó chỉ là hình ảnh của bạn, bạn có thể nghĩ được ra người đó không phải là bạn không? không cần biết bạn có nghĩ ra hay không, dù sao, tôi cũng không nghĩ ra.

Nhưng Trương mù mắng xong, tôi mới bừng tỉnh, ở trong chiếc xe này, vẫn còn một người khác, hơn nữa còn ngồi ở băng ghế sau, chắn ngay chỗ gương chiếu hậu soi hình ảnh ở cửa kính sau xe, nhìn từ góc độ này của tôi, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa trên cái đầu của hắn.

Nói cách khác, lúc tôi nhìn hắn, tôi cho rằng tôi đã nhìn thấy chính mình, nhưng thật ra, là đang đối diện với người nọ?

Tưởng tượng đến đây, đại não tôi trống rỗng!

Con mẹ nó tôi còn tưởng là mình đang soi gương, không ngờ là đang nhìn một người khác!

Tiếng hát tôi vừa nghe thấy, là hắn gây ra?

Tôi vừa nghĩ vừa lùi sang một bên, đều đã lùi được mười bước, khoảng cách với xe HUMMER đã xa khoảng hai mươi mét, còn lui nữa, tôi sẽ lấn sang làn đường cho xe khẩn cấp.

Trương mù vẫn gầm rú trong điện thoại:

- Này? alo? Cái tông môn nhà nó, thằng ngốc, alo? ! chết chưa, chưa thì sủa một tiếng!

Tôi đáp, tạm thời chưa chết.

Tôi liếc nhìn bốn phía, những chiếc xe thần tốc bên đường không ngừng tạt qua người tôi, đèn sẽ chói mắt chợt lóe rồi lại biến mất, bốn phía một mảnh tối đen, cũng chỉ có đèn màu vàng nhấp nháy của xe HUMMER, à, vẫn còn đèn trước và đèn màu đỏ sau xe đều sáng, chỉ có điều so sánh với cái đèn đang nhấp nháy kia, có vẻ vẫn rất bình thường, ở đây ngoài tôi ra, không có ai khác, vì thế tôi bổ sung một câu với người ở đầu dây bên kia:

- Có lẽ còn cách cái chết không xa.

Trương mù lập tức mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, ông vừa mới không có mặt, cậu đã chiêu dụ người âm vào trong xe của tôi, sao cậu không tai nạn chết trên đường cao tốc đi?

Tôi nói:

- Ông nội nhà anh nữa, bớt nói những lời ác miệng đi, nếu như tôi chết rồi, một vạn tệ còn nợ anh, anh cũng đừng hòng đòi lại được, còn cả chiếc xe này, có lẽ cũng bị trộm mất.

Trương mù lập tức nói:

- Cậu nhìn xem ở dưới ghế ngồi trong xe, có phải còn có…..

Điện thoại đang nói đến đây, đột nhiên mất sóng, tôi nhìn điện thoại, pin vẫn còn đầy, sóng vẫn bốn cột căng đét, sao lại đột nhiên ngắt mất rồi? tôi thử gọi lại, nhưng màn hình hiển thị cuộc gọi thất bại, tôi lại đi sang vài chỗ khác, điện thoại đã sắp bị tôi lắc hỏng, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Tôi vốn dĩ đang đứng ở đuôi xe, lúc tôi đi đi lại lại tìm ‘tín hiệu’, tôi có cảm giác trong xe có một cặp mắt đang nhìn mình, nhưng khoảng cách xa như vậy, mắt tôi vốn cũng không tốt, tuy rằng không cận thị, nhưng hơn hai mươi mét, với lại trời còn tối, muốn nhìn thấy rõ bên kia thật không dễ dàng.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Tôi nhớ rõ trước lúc điện thoại bị tắt, Trương mù hình như nói: ‘Cậu nhìn xem ở dưới ghế ngồi trong xe, có phải còn có…..’, anh ta nói vậy là định biểu đạt cái gì? có phải là dưới ghế ngồi trong xe, còn có thứ gì có thể chế ngự được người âm không?

Nhưng, cho dù là có một thứ như vậy, kia chẳng phải là muốn tôi đi qua đó, mở cửa xe chui vào trong? Nhưng trong quá trình này, ngộ nhỡ tôi còn chưa tìm ra thứ kia, đã bị hắn khống chế trước thì sao? tôi nên làm cái gì bây giờ?

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như phải xếp loại những người âm đáng sợ nhất tôi từng gặp qua, vậy thì cái tên giống hệt tôi kia, tuyệt đối khủng bố nhất!

Hơn nữa từ lúc tôi gặp hắn đến giờ, hắn chưa bao giờ bị đám người Trương mù phát hiện, mặc kệ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn đang ngồi nói chuyện với đám người bác cả trước linh đường chú Trần qua khẽ nứt trên cửa, hay là lần thứ hai bị hắn đuổi giết trong thôn, cùng với lần thứ ba trong phòng nghỉ của cô chủ nhiệm, hắn giả vờ làm một tấm gương để dọa tôi, hắn đều không bị đám người Trương mù, Lăng Giáng phát hiện.

Hình như chỉ cần có bọn họ, hắn sẽ không xuất hiện, nhưng mỗi khi tôi chỉ có một mình, hắn sẽ đến, lúc trước còn có Trương mù và Lăng Giáng cứu tôi, nhưng lúc này đây, tôi phải làm gì bây giờ?

Bắt xe đi nhờ? Chưa nói đến việc có thể bắt được xe đi nhờ hay không, cho dù bắt được, thì chiếc xe của Trương mù phải làm sao đây? Cứ vứt ở đây sao?

Được rồi, cho dù Trương mù không truy cứu chuyện này, nhưng ai mà đảm bảo được sau khi lên một chiếc xe khác, cái tên kia sẽ không lên xe cùng tôi? đến lúc đó, người chịu ảnh hưởng không chỉ có mình tôi, mà còn kéo những người không liên quan vào , dựa theo cách nói của Trương Mặc, tôi đang tự tạo thêm nhiều nhân quả cho mình, đến lúc đó, dù không báo ứng lên đầu tôi, thì cũng báo ứng lên người thân trong nhà, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, tôi phát hiện, tôi ngoài đi vào trong xe Trương mù tìm cái thứ kia ra, thì không còn lựa chọn nào khác.

Tôi nhìn hoang sơn dã lĩnh trước mắt, đèn xe của những chiếc ô tô qua qua lại lại chiếu lên con xe HUMMER ven đường lúc sáng lúc tối, có cảm giác như một quả bom hẹn giờ, cửa sẽ lúc nào cũng có thể bị mở ra, có một người giống hệt tôi bước ra ngoài, nhặt một cục đá ven đường, đuổi theo tôi, hung hăng nện vào đầu tôi….

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng lắc lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, thử thăm dò chậm rãi đi tới gần chiếc xe HUMMER, đi được khoảng chục bước, có một chiếc xe ô tô phóng vù vù qua, tôi mượn đèn của chiếc ô tô đó, liếc nhìn kính sau xe, ánh sáng rọi lên tấm kính phủ một tầng bụi mỏng, bên trên đó, có một gương mặt người tái nhợt!

Lúc tôi nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi , khóe miệng còn lộ ra một nụ cười mỉm quỷ dị, nụ cười mỉm đó dường như đang nói, tao biết mày sẽ đi tới đây nhìn tao.

Đợi chiếc ô tô kia đi qua, ánh đèn biến mất, chỉ có hai cái đèn nhấp nháy sau đuôi xe HUMMER, lúc tôi lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy kính xe tối đen, không còn gương mặt nào nữa.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó tìm một cục đá ở ven đường ( Trùng Khánh nhiều núi, đường cao tốc đều xây giữa núi, cũng bởi vì vậy, mới có thể nhặt được cục đá ven đường, nếu như đổi lại là đường cao tốc ở chỗ khác, chắc chắn không thể tìm thấy đá.). nắm chặt trong tay, trong lòng thầm nói: thấy người là ném! thấy người là ném! thấy người là ném!

Niệm xong, tôi dùng thủ thế sinh hỏa vỗ ba cái lên hai bả vai, sau đó mới chậm rãi đi tới vị trí sau xe, đầu tiên, tôi đánh giá bốn phía chiếc xe một lượt, xác định bên ngoài không có ai, mới xoay người nhìn vào trong cửa kính, nhưng chiếc xe này của Trương mù hiển nhiên là chuẩn bị cho các ‘cuộc dã chiến’, nên trên cửa kính đều được dán một miếng dán bảo hộ, bên ngoài không nhìn vào được bên trong.

Tôi thầm mắng Trương mù, đồng thời, dán mặt lên cửa kính xe, mặc kệ thế nào, tôi phải xác định vị trí của tên kia trước, bằng không tôi vừa mở cửa, hắn ở ngay trước mắt tôi, thì tôi phải làm sao đây?

Lúc tôi áp mặt lên trên, một tay cản ánh sáng, một tay khác nắm chặt cục đá giơ lên cao, nếu phát hiện bất thường, lập tức đập tay xuống!

Sau xe không có ai!

Vậy thì nhất định đang ở hàng ghế trước!

Trương mù vừa rồi cũng nói, thứ kia để ở dưới ghế ngồi, nhất định chính là ghế lái, chẳng lẽ hắn cũng biết sự tồn tại của thứ này, cho nên đã ngồi sẵn ở ghế lái, đợi tôi tự chui đầu vào lưới?

Nhưng chờ tới khi tôi áp mặt lên trên nhìn, tôi không nhìn thấy gì cả, trong xe trống không! đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, sợ tới mức suýt thì cầm đá đập lên kính xe, tôi lấy di động ra, bên trên là một đoạn tin nhắn, có lẽ Trương mù gửi, chỉ có một hàng chữ, ‘dưới ghế lái có miệt dao, mặc kệ hắn là ai, chém chết hắn đi!’

Tôi bật đèn pin điện thoại, vội vàng mở cửa xoay người tìm miệt dao, nếu Trương mù nói miệt dao dùng được, vậy nhất định cái tên kia sợ hãi chuôi dao này, chỉ cần tìm thấy, có lẽ sẽ không sao.

Nhưng, tôi đã lia đèn điện thoại xuống dưới ghế lái một lúc, gì cũng không thấy, chẳng lẽ Trương mù nhớ nhầm?

Đúng lúc này, tôi cảm thấy có người vỗ vỗ tay lên bả vai tôi, tôi vội vàng xoay người giơ cục đá lên định đập, lại nhìn thấy một khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch không sắc máu, trong tay giơ miệt đao, mỉm cười nhìn tôi, hỏi tôi:

- Mày đang tìm chuôi dao này hả?

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất