Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 230 Nhầm hướng rồi

Tôi đứng trước cửa xe HUMMER, xoay người lại nhìn người trước mắt, hắn tuy rằng đang cười với tôi, nhưng tôi ngửi thấy mùi mưu mô trên người hắn.

Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, tôi giơ bàn tay cầm cục đá đáp mạnh vào người hắn , không cần biết trúng hay không, tôi xoay người chui vào trong xe, đóng cửa, đồng thời khóa trái, sau đó khởi động xe, không chút đình trệ, tôi nghĩ, với tốc độ của mình, đi tham gia giải đấu đua xe cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Lúc trước, tốc độ tôi đi trên đường cao tốc không vượt quá 100km/h, thậm chí Trương mù vượt quá 100km/h tôi đều sẽ nói anh ta, nhưng lúc này đây, tôi trực tiếp phóng xe với tốc độ 150km/h, vẫn còn cảm thấy chậm, đúng lúc này, tôi phát hiện phía bên phải đường cao tốc, cũng là trên ven đường, hình như có một thứ gì đó giống tấm gương bị vỡ, đèn xe chiếu lên, ánh sáng phản chiếu lại rất chói mắt.

Nhưng hiện tại tôi không có thời gian đi qua tâm vì sao lại có tấm gương rơi vỡ trên đất, dù sao cũng chỉ sợ gã kia sẽ đuổi kịp, vì thế tôi tiếp tục đạp mạnh chân ga, xe bắt đầu có cảm giác như đang bay, tôi mới biết, đây là là tốc độ cực hạn của xe HUMMER, không thể không thả lỏng chân ga. Lúc thả lỏng chân ga thì đồng thời, tôi cũng cố lấy dũng khí liếc nhìn gương chiếu hậu, may quá, chỗ ngồi phía sau trống trơn, cái gì cũng không có.

Tốc độ xe dần dần chậm lại, tôi liếc nhìn ven đường, xem xem rốt cuộc là thứ gì cứ cách một đoạn đường lại lập lòe làm chói mắt tôi, đợi tới khi tôi cảm thấy trước mắt lại xuất hiện một thứ gì đó choi chói rọi thẳng vào mắt, tôi khẽ đạp chân phanh, mở to mắt liếc nhìn ven đường, vừa nhìn rõ, đã thả chân phanh ra, bởi vì tôi thấy, cái gã giống tôi như đúc kia, đang đứng bên đường, giơ miệt dao lắc lắc nhìn tôi cười.

Phản quang mà tôi nhìn thấy, chính là phản quang trên con miệt dao trong tay hắn!

Có lẽ hắn biết tôi nhìn thấy hắn rồi, cho nên mới nở nụ cười như vậy, đúng vào lúc tôi chuẩn bị di dời tầm mắt, tôi thấy phản quang trên miệt dao trong tay đối phương càng thêm chói mắt, cho dù tôi đã không còn nhìn nữa, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa, có một giây phút, tôi cảm thấy mắt mình đã bị mù.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại, dẫm mạnh chân phanh, sau đó hé mắt lái xe vào lề đường, chờ tới khi xe dừng lại, tôi phát hiện trên mặt đã chảy đầy nước mắt, không phải tôi buồn, mà là ‘ánh sáng mạnh’ đã khiến tôi chói mắt đến phát đau.

Tôi thử mở to mắt, ‘ánh sáng mạnh’ đã không còn, nhưng mắt tôi không nhìn thấy rõ đồ vật, nhìn cái gì cũng trắng xóa, cho dù tôi đưa tay lên lắc lắc trước mặt, cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ.

Tôi nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, lúc lại mở mắt ra, tất cả những gì có thể nhìn thấy vẫn là một mảng trắng xóa, thật giống như tôi đang bị một tầng sương mù che mắt, dù có làm thế nào cũng không xua tan đi được, tôi biết, nhất định là tên kia muốn giữ chân tôi lại chỗ này, cho nên mới dùng cách đó, tôi không nhìn thấy rõ, sẽ không thể lái xe, bằng không, là tự mình tìm đường chết.

Tôi lấy tay sờ soạng chốt mở cửa xe, sau khi sờ vào, tôi ấn nút khóa, chỉ nghe thấy bốn phía vang lên những tiếng ‘tạch’, lúc này tôi mới yên lòng, nhưng cứ tưởng tượng đến việc bên ngoài còn có một gã cầm miệt dao, tôi lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, nhưng hiện tại tôi ngoài đợi ở trong xe ra, tôi không còn lựa chọn nào khác, vì thế chỉ có thể ép bản thân dựa người vào lưng ghế lái, sau đó nhắm mắt lại, hy vọng hai mắt mau chóng khôi phục lại bình thường.

Thùng thùng thùng ----

Có người đang gõ cửa kính xe bên ghế phụ!

Tôi mở to mắt nhìn, nhưng trước mắt vẫn trắng xóa, nhìn không quá rõ, giây tiếp theo, tôi lờ mờ thấy, cửa xe bị mở ra, một bóng người đen sì cúi người chui vào trong xe, hai cánh tay hắn một ngắn một dài --- bên dài chắc chắn là cánh tay hắn cầm miệt dao!

Sao lại có thể!? Tôi nhớ rõ đã khóa cửa xe lại, sao hắn còn mở được?

Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, tôi lập tức hiểu ra, lúc tôi lái xe ở ‘nhĩ đạo’ trước cũng đã khóa cửa xe lại rồi, lúc ấy cũng nghe thấy một tiếng ‘tạch’, khi đó là tiếng cửa xe khóa lại, khóa cửa xe là kiểu khóa chốt, lúc khóa lại sẽ xuất hiện tiếng ‘tạch’.

Nếu cửa xe đã khóa lại và ấn chốt, còn ấn vào nút khóa cửa xe, cửa xe sẽ không phát ra tiếng khóa lại, cho dù là có âm thanh , cũng không phải là tiếng ‘tạch’, mà là một âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi nhớ lúc tôi ấn nút khóa cửa xe, tôi rõ ràng nghe thấy một tiếng ‘tạch’.

Nói cách khác, tiếng ‘tạch’ tôi nghe thấy lúc trước, thực ra không phải tiếng khóa cửa, mà là mở cửa! trong lúc mơ hồ tôi sờ vài cái nút mở chốt khóa, thực ra không phải đóng lại, mà là mở ra!

Là tận tay tôi mở chốt cửa xe!

Tôi nhìn không rõ mặt người kia, nhưng tôi biết cánh tay dài hơn một chút của hắn nhất định là cánh tay đang cầm miệt dao, tôi muốn xoay người xuống xe, nhưng lại phát hiện dây an toàn chết tiệt đã giữ chặt tôi lại, tôi liếc nhìn hắn, phát hiện nửa người của hắn đã chui vào trong xe, tôi có cảm giác hô hấp của mình bắt đầu dồn dập, hai tay bởi vì sợ hãi mà trở nên run rẩy, tôi đưa tay xuống sờ nút tháo dây an toàn, nhưng mắt lèm nhèm nhìn không rõ, mãi không sờ thấy!

Tục ngữ đều nói, càng sốt ruột luống cuống, thì sự tình lại càng gay go, câu này rất đúng, bạn nói xem nếu là lúc bình thường, cởi một cái dây an toàn có phải là chuyện chỉ trong vòng vài giây không? nhưng lúc này tôi đang bị hoảng loạn, tôi không biết là phải ấn xuống, thì chốt dây an toàn mới bật ra, tôi lại cứ ngồi trên ghế, kéo ra bên ngoài, tôi có thể cảm nhận được, xe bị tôi kéo đến khẽ lắc lư, người nào không biết còn tưởng trong xe đang diễn ra ‘chuyện ấy ấy’, chốt dây an toàn không ngừng phát ra những tiếng ‘tạch tạch’ loạn xạ, âm thanh càng lớn tôi càng sợ hãi, càng sợ càng không bình tĩnh nổi, cứ như đã tiến vào một cái ngõ cụt.

Tôi đã nhìn thấy cánh tay dài hơn của hắn giơ lên, dù cho trước mắt vẫn là một mảnh sương trắng mờ mịt, tôi vẫn nhìn thấy cuối cánh tay hắn, có tia sáng mỏng manh lập lòe, hẳn chính là lưỡi dao của miệt dao.

Tôi nhìn không rõ, nhưng tôi cảm giác được hắn đã vung dao rồi, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng xé gió, thời khắc này, tôi nhắm mắt lại, tôi nghĩ, tôi chết chắc rồi.

Cũng không biết có phải nhắm mắt lại, cho nên xúc giác sẽ càng thêm mẫn cảm không, tôi ngay lập tức đã thoát ra khỏi dây an toàn, sau đó mở cửa chạy xuống, đóng cửa xe lại, động tác liên tục, dứt khoát!

Sau khi xuống xe, tôi chỉ cần liếc mắt là đã xác định được đâu là đường xe chạy, đâu là đường cho xe khẩn cấp, tôi chạy bạt mạng trên con đường dành cho xe khẩn cấp, tôi không nhìn rõ đường trước mắt, chỉ có thể nhìn đại khái, con người chính là như vậy, càng sợ càng lại càng muốn chạy, vì thế tôi càng chạy càng nhanh, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, một thằng thư sinh thân thể yếu rơn rớt như tôi lại có thể chạy nhanh đến thế.

Bởi vì mắt nhìn không rõ, cho nên tôi nghe thấy rõ tiếng hít thở của mình, tôi còn nghe được tiếng trái tim đập, tôi có cảm giác mình đang chạy trối chết trong làn sương mù, thứ khích lệ tôi chỉ có duy nhất một niềm tin. Đó là ‘chạy’!

Thình!!!

Tôi đụng phải hàng rào bảo vệ, đau như sắp sửa chầu trời, tôi cảm giác được mũi mình đau tới mức sắp chảy nước mắt, nhưng tôi không quan tâm được những điều này, tôi đứng, tiếp tục chạy về phía trước.

Tôi thấy phía trước có một cái xe, đèn xe nhấp nháy khiến tôi càng khó nhìn, tôi nghĩ có lẽ đã chạy tới một cái ‘nhĩ đạo’ khác, hiện tại cũng không quan tâm được có phải chịu nhân quả gây cho người khác không, mắt tôi không thấy gì, căn bản không thể lái xe, chỉ có thể dựa vào người khác.

Lúc nhìn thấy hy vọng, sức tiềm tàng của con người quả thật là vô cùng lớn, vốn dĩ đã chạy được một đoạn đường, tôi sắp không thể thở nổi nữa rồi, nhưng tôi vẫn không hề giảm tốc độ, còn vừa chạy vừa hô cứu mạng!

Tôi thấy có một bóng đen bước xuống từ trên ghế phụ, có lẽ người nọ nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi, cho nên xuống xe xem tình hình.

Từ từ, vì sao cánh tay của hắn lại một ngắn một dài?

Với cả, không phải tôi đang chạy về phía trước sao? vì sao tôi không nhìn thấy đuôi xe, mà lại là đầu xe?

Tôi không có đủ thời gian để suy nghĩ chuyện đó, chỉ lo chạy về phía trước, tôi hiện tại cần hơi người, sau đó phải kêu bọn họ lập tức dẫn tôi đi.

Tôi lại chạy được một đoạn, nhưng rất nhanh đã lập tức dừng lại, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra, chiếc xe kia, đúng là xe HUMMER của Trương mù!

Tôi chạy hồi lâu, nhưng cuối cùng lại chạy về chỗ cũ!

Tôi tức khắc hiểu ra, nhất định là khi đụng vào hàng rào bảo vệ, lúc đứng dậy đã xác định sai phương hướng! tôi cho rằng mình đang chạy về phía trước, nhưng thật ra, tôi chạy ngược trở về.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất