Bên trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng máy theo dõi tâm điện và thiết bị cung cấp ô-xi còn đang hoạt động, đồ ăn rất nhanh đã được ship tới, tôi nhìn thấy anh shipper nhòm vào bên trong, sau đó cúi đầu đứng ngoài cửa, lúc tôi xoay người muốn đi lấy tiền, đã thấy anh ta rời đi rồi, gọi cũng không quay lại, một hộp đồ ăn 18 tệ, cứ thế mà tặng miễn phí cho tôi sao? nếu hãng này có ba người shipper như thế, còn không phải rất nhanh đã lỗ vốn đóng cửa?
Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Lăng Giáng, mở hộp đồ ăn, một hộp của tôi, một hộp của cô ấy, tôi còn nhớ lần Lăng Giáng đưa tôi đi tới quán cơm để dính hơi người, cô ấy gọi một bát cháo thịt trứng bắc thảo, cho nên lần này tôi cũng gọi cho cô ấy một bát. Tôi gỡ hộp ra, quạt quạt vài cái, để cho mùi thơm của cháo bay về phía cô ấy, hy vọng, cô ấy ngửi thấy mùi sẽ tỉnh lại.
Chẳng qua đây chỉ là một chút tâm nguyện của tôi mà thôi, sau khi bỏ bát cháo xuống, đột nhiên có cảm giác suy sụp tinh thần, tôi biết, cảm giác này đến từ cảm giác thất bại, cẩn thận ngẫm lại, từ khi tiếp xúc với thợ nhân, tôi chưa hoàn thành được việc gì, không chỉ không hoàn thành, còn không ngừng gây thêm phiền toái cho những người bên cạnh mình, Trương mù bởi vì chuyện thôn nhà tôi cũng phải nằm viện, Trương Mục bị đứt một cánh tay, hiện tại, Lăng Giáng cũng nhập viện rồi, có nhiều lúc tôi thật sự bắt đầu hoài nghi, tôi liệu có phải là sao chổi trong truyền thuyết hay không, đi đến đâu cũng mang đến tai họa.
Tay tôi vẫn quạt quạt cho mùi cháo bay đi, nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man, nếu không có tiếng chuông điện thoại nhắc nhở, tôi đoán có thể sẽ còn đực người ra một lúc lâu nữa.
Tin nhắn là của người shipper vừa nãy, tôi nghĩ nhất định là quay lại lấy tiền, nhưng tôi mở tin nhắn ra xem mới biết không phải, dòng tin nhắn của anh ta rất đơn giản, chỉ có một câu, bảo tôi đổi một phòng bệnh khác.
Tôi trả lời hai chữ: cảm ơn.
Không cần nghĩ cũng biết, shipper kia đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ, cho nên lúc ấy mới sợ tới mức ngay cả tiền cũng không thèm lấy đã xoay người chạy đi, tôi và anh ta không quen không biết,nhưng anh ta còn gửi tin nhắn nhắc nhở tôi, thật là một người tốt, nhưng tôi mất rất lâu mới bố trí xong tiểu Lôi Trì, nếu còn đổi một căn phòng khác, tôi không chắc mình có thể lại xếp được một tiểu Lôi Trì nữa hay không.
Trương mù lúc trước đã nói với tôi, đêm nay thôn bọn họ sẽ bắt tay vào giải quyết mọi chuyện, sau tám giờ bận tối mắt tối mũi, không có việc gì đừng tìm anh ta, đương nhiên , có việc cũng đừng tìm, nếu không ‘khí’ gì đó trên người tôi sẽ truyền lên người anh ta --- anh ta luôn nói tôi là thằng ngốc, cùng tôi nói chuyện nhiều thêm mấy câu cũng sẽ biến thành thằng ngốc.
Cháo đã nguội rồi, Lăng Giáng vẫn chưa tỉnh, tôi đặt cháo ở một bên, bắt đầu tự mình ăn cơm, đồ ăn đặt qua app vốn đã không nhiều, nhưng tôi không ăn hết, không phải không ngon, mà là không có tâm trạng ăn uống.
Lúc sắp đến tám giờ, Trương mù gửi một tin nhắn đến, nội dung rất đơn giản: thấy kỳ lạ thì chạy, chạy tới nơi có nhiều người, có chuyện cũng đừng chống chọi vô ích, ‘vận hạn’ là số mệnh của thợ nhân chúng tôi.
Tôi chỉ trả lời một chữ: ừ.
Một lát sau, điện thoại của tôi rung lên, là tiếng đồng hồ báo thức tôi cài sẵn, vừa hay là tám giờ, tôi đứng dậy, làm theo lời Trương mù, đi ra phòng bệnh, chuẩn bị đi xuống dưới bãi đỗ xe trường học tìm đồ.
Sở dĩ chọn 8 giờ ra ngoài, là bởi vì tám giờ là giờ tuất, thuộc cẩu, lúc này là thời gian chó bắt đầu trông nhà, tai họa bình thường đều không ập tới vào thời gian này, cũng là bởi vì thời điểm này thuộc cẩu, cho nên tìm đồ bình thường đều tìm được ra, trên đường có vài ông thầy tướng số, nhưng cho dù bạn làm theo lời bọn họ để đi tìm đồ, bạn nhìn thấy ông ta bấm bấm ngón tay nửa ngày, thực ra là đang lừa gạt người, không cần biết là tính cho người nào tìm bất cứ đồ gì, đáp án ông ta đưa cho bạn, nhất định là ‘giờ tuất’.
Trước lúc ra ngoài, tôi đặt một sợi chỉ đỏ sau cửa, tiếp đó dùng tám đồng tiền chia ra đặt hai bên chỉ đỏ ( chỉ đỏ và tiền đồng đều mua ở cửa hàng Trương mù chỉ tôi.) , tôi định tạo ra một cái cầu nại hà, nhưng tôi không biết phải làm thế nào, cho nên chỉ đành dựa theo trí nhớ, ‘copy’ lại cây cầu nại hà Trần tiên sinh từng xếp.
Cũng không biết có tác dụng hay không, cứ xếp đã rồi nói, sau đó lại lấy cốc dùng một lần rót đầy nước, đặt ở hai bên trái phải cuối đuôi giường Lăng Giáng, lúc này mới đi ra khỏi cửa.
Sau khi ra khỏi tòa nằm viện, tôi đi thẳng tới bãi đỗ xe trường học, tôi muốn tìm xe HUMMER của Trương mù, theo phỏng đoán của anh ta, nếu lúc ấy cô chủ nhiệm không nhìn lầm, vậy thì một gã khác giống tôi kia đã lái xe đến trường học , trong trường cũng chỉ có mỗi chỗ này để đậu xe, cho nên có lẽ xe để ở đây, buổi sáng tôi cũng tới xem, xe đúng là nằm ở đây, nhưng khi đó tôi không tìm thấy miệt dao Trương mù để trong xe.
Trong bãi đỗ xe trống không, chuyện tối hôm qua trên đường cao tốc lại lần nữa hiện ra trước mắt tôi, tôi thừa nhận tôi rất sợ, nhưng tôi vẫn không do dự đi tới chỗ chiếc xe HUMMER, mở cửa xe, tìm một lượt, vẫn không tìm thấy miệt dao.
Tôi nén nhịn nỗi sợ hãi, chui ra khỏi xe, xác định rõ hướng đông nam, sau đó khom mình một cái thật sâu, tay kết tâm hỏa thủ ấn, tự điểm lên mi tâm mình, sau đó lại tiến vào trong xe, nói ra cũng lạ, vừa mới chui vào, đã nhìn thấy miệt dao nằm im lặng ở giữa hàng ghế sau, nhưng rõ ràng nằm ở vị trí dễ nhìn như vậy, mà lúc trước tôi tìm rất nhiều lần cũng không thấy.
Sau khi cầm được miệt dao, tôi cuối cùng cũng coi như đã yên lòng, sau đó lấy mấy tờ báo trong xe, gói miệt dao lại, giắt vào thắt lưng, lúc này mới đi về hướng bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, tôi nhìn thấy cốc nước bên trái giường bệnh Lăng Giáng bị đổ rồi, những cốc nước khác vẫn nằm im, cũng khó tránh, bên trái cô ấy là hướng tây bắc, cốc nước đổ là chuyện bình thường, nhưng cũng may có lẽ Lôi Trì có tác dụng, cho nên Lăng Giáng vẫn bình an nằm trên giường, nhìn rất an tường.
Tôi cúi đầu liếc nhìn chậu nước dưới giường, phát hiện trên mặt nước không biết từ khi nào nhiều thêm một con muỗi, con muỗi kia vẫn còn đang giãy dụa, mà hai con cá đang bơi vòng quanh con muỗi, cuối cùng, bị một con cái nuốt vào bụng, nếu tôi đoán không sai, ngày trước khi tôi tiến vào Lôi Trì, hẳn cũng là một con muỗi như vậy.
Sau đó, tôi làm theo những lời Trương mù đã dặn, thắp một ngọn nến ở góc tây bắc, góc đông nam thả một con chim nhỏ gấp bằng giấy --- Trương mù bảo tôi gấp thành phượng hoàng, nhưng tôi không có năng lực đó, chỉ có thể gấp thành một con chim nhỏ, vốn dĩ vẫn còn phải vẽ vài lá bùa, nhưng Trương mù sau khi dạy vài lần liền từ bỏ, mà tôi cũng bị ăn chửi không ít.
Tôi đi đến giữa phòng, ngồi xuống vị trí cuối giường Lăng Giáng. Dùng miệt dao vẽ một vòng tròn, sau đó tháo chuông trấn hồn xuống, đeo lên cổ tay, nắm chuông trấn hồn trong lòng bàn tay, cùng đợi ‘vận hạn’ đến.
Tôi trước đây chưa bao giờ cũng có một ngày tôi giữ được bình tĩnh như thế, cũng chưa bao giờ ngờ được rằng, rõ ràng biết rõ trong chốc lát nhất định sẽ có vô số người âm đột kích, nhưng lại vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở đây, trong đầu hiện lên cảnh tượng ‘vận hạn’ lần trước, muốn nói không sợ thì không thể, nhưng tôi biết, lúc này, tôi không thể sợ hãi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ 8 giờ đến 9 giờ, lại từ 9 giờ đến 12 giờ, 12 giờ đến 3 giờ sáng --- nói thật, tôi thật sự đã có chút mỏi mệt, đêm qua đã không ngủ, hiện tại tinh thần lại tập trung cao độ lâu như vậy, đổi lại là ai cũng không chịu nổi!
Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua chậu rửa mặt, vừa nhìn đã thấy, trên mặt nước, chi chít một tầng muỗi, đều sắp không nhìn thấy hai con cá kia đâu, mà đúng lúc này, một con cá giãy một cái, nhảy ra khỏi chậu nước, đồng thời, cửa phòng mở ra, một đôi nam nữ tuổi tác trung niên tiến vào trong, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Người phụ nữ kia nhìn hơi giống Lăng Giáng, có lẽ là mẹ cô ấy, hai người bọn họ vừa mới tiến vào trong, đã không hẹn mà cùng nhau lui ra bên ngoài, thật giống như mới giẫm phải dây điện bị hở, tôi nghe thấy người phụ nữ kia kinh hô một tiếng:
- tiểu Lôi Trì! ? Miệt dao? Cậu là người nhà họ Trương? Trương Mục hay Trương Phá Lỗ?
Tôi đứng lên nói:
- cháu họ Lạc, tên là Lạc Tiểu Dương, không phải người nhà họ Trương.
- Họ Lạc?
Cả người phụ nữ và người đàn ông đều đồng thanh thốt lên, dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, người phụ nữ kia không chắc chắn lắm hỏi tôi:
- Lạc Triều Đình có quan hệ gì với cậu?
Quả nhiên, bọn họ cũng biết ông nội tôi, tôi nói:
- Ông ấy là ông nội cháu.
Sau khi tôi nói xong, hai người họ rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sau đó người phụ nữ kia nói:
- Đường đường là con cháu nhà họ Lạc, lại dùng thủ đoạn nhà họ Trương? Không sợ truyền ra ngoài bị người trong giới chê cười sao?