Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 242 Bố mẹ của Lăng Giáng?

Đối với câu châm chọc của người phụ nữ, nói thật, tôi đã sớm chai mặt, đến bây giờ cũng chưa có cảm giác gì, đây cũng là nhờ có Trương mù thỉnh thoảng lại đột nhiên ‘xúc phạm’ tôi vài câu, khiến tôi đã học được cách ‘ếch thích ứng với nước sôi’.

Tôi không để ý bọn họ, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, cảm thấy có chút khó hiểu, đã sắp bốn giờ sáng, vì sao ‘vận hạn’ vẫn chưa đến?

Người phụ nữ kia hình như nhìn thấu tâm tư của tôi, liền nói:

- Lăng Giáng trước nay đều không dính vào nhân quả, cho dù có ‘vận hạn’ cũng không quá ghê gớm, với lại trong tay cậu còn có miệt dao và chuông trấn hồn, cùng với tư thế ngồi này của cậu, không có người âm mù mắt nào dám tới gây sự đâu.

Tôi cúi đầu nhìn tư thế mình ngồi, lúc đầu là ngồi tư thế ngũ tâm triều thiên, nhưng về sau bởi vì chân tê quá, tôi đã co chân phải lên, bàn chân đặt xuống đất, cổ tay phải cầm miệt dao tì lên đầu gối chân phải, miệt dao vừa hay chạm xuống đất.

Mà chân trái vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân, giữa năm ngón tay quấn dây đỏ xỏ chuông trấn hồn, lòng bàn tay cầm chặt chuông, chống tay xuống đất, tôi từng đọc kinh Phật, cũng nghiên cứu về tư thế ngồi của tượng Phật, tôi không ngờ, trong lúc vô tình, tôi đã ngồi tư thế "chuyển luân vương tọa". ( có để hình minh họa nha.)

‘Chuyển luân vương tọa’, được ghi trong kinh Phật, ngụ ý “tức phát đại bi tâm, bạt tể lợi an nhạc", giải thích đơn giản thì là, dùng lòng đại từ bi, để cứu khổ cứu nạn.

Nếu đã biết Lăng Giáng cũng không còn xảy ra chuyện gì nữa, mà thấy bố mẹ cô ấy hình như không thích tôi lắm, nên tôi cũng không tiếp tục phải ở lại trong này, chuyện kế tiếp giao cho y bác sĩ là được, tôi đứng dậy nhìn Lăng Giáng, sau đó chào bố mẹ cô ấy một tiếng, chuẩn bị rời đi.

- "Tức phát đại bi tâm, bạt tể lợi an nhạc” , cậu cũng thật biết mưu tính, nói, đây là ý của ông nội cậu, hay là ý của ai?

Người phụ nữ kia đứng sau lưng tôi hỏi.

Tôi không biết bà ấy có ý gì, đành phải giải thích:

- Ông nội cháu đã mất hơn một tháng rồi, còn về chuyện ‘chuyển luân vương tọa’, cháu chỉ là trong lúc vô tình thì ngồi như vậy thôi, nếu không có cô nhắc nhở, cháu không biết mình lại ngồi ra tư thế như vậy.

Lúc nói, tôi bỏ miệt dao vào ngăn tủ ở đầu giường Lăng Giáng, sau đó tôi cũng không quan tâm bọn họ tin hay không, xoay người mở cửa bước đi . lúc ra khỏi cửa, tôi nghe thấy người phụ nữ kia kinh hô:

- cái gì? ông nội cậu đã chết?

Ra khỏi tòa nằm viện, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong đầu rối tinh, trong chốc lát không nghĩ được là chỗ nào bất thường, nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an, nhưng lại không nói được ra lý do.

Một lúc sau, tôi mới nhớ tới chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp --- chẳng lẽ là bởi vì chuyện này, cho nên nội tâm bất an?

Vì thế tôi lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, mấy chục tin nhắn chưa đọc, toàn bộ là của cô chủ nhiệm, tôi không cần xem cũng biết, nhất định là hỏi tôi đang ở đâu linh tinh, vì thế tôi ấn vào tin nhắn gần nhất, trả lời cô ấy ba chữ, rất xin lỗi!

Quả thật, cô chủ nhiệm vì để tôi tham gia lễ bảo vệ luận văn tốt nghiệp mà bận trước bận sau, nhưng tôi lại không tham gia, câu xin lỗi này phải nói, vốn dĩ mấy hôm nữa còn phải thi tốt nghiệp, nhưng tôi nghĩ, tôi hoàn toàn không cần thiết phải tham gia rồi.

Gửi tin nhắn xong, tôi phát hiện tôi không có nơi nào để đi, ký túc nhất định không thể về, chỗ của cô chủ nhiệm lại càng không thích hợp, thuê khách sạn rất đắt, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đi đến bãi đỗ xe, tôi vừa đi vừa nghĩ, vất vả học hành bốn năm, kết quả lại không thể tốt nghiệp, thật không biết nên ăn nói ra sao với bố mẹ, bọn họ vẫn luôn chờ đợi tôi mang tấm bằng đại học về, kết quả lại bị tôi làm ra chuyện thế này, tôi nghĩ, nếu bố mẹ biết tôi không thể tốt nghiệp, gương mặt nhất định sẽ để lộ ra biểu cảm vô cùng thất vọng.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tôi không hối hận, dù sao có một số việc so với học hành còn quan trọng hơn. Nếu không hối hận, vậy thì đây nhất định không phải chuyện khiến tôi thấy bất an.

Tôi đi tới bãi đỗ xe, xe của Trương mù ở ngay trước mắt, tôi nhìn thấy xe của anh ta, lại nghĩ tới bố anh ta Trương Mặc, nhớ tới căn nhà trong rừng tre, nhớ tới cuộc nói chuyện lần đó, tôi nhớ sau khi Trương Mặc biết tôi không biết thợ thuật, đã lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, lúc ấy ông ta nói, trong giới thợ nhân xuất hiện hiện tượng ‘cách thế hệ’ ---- từ từ, cách thế hệ!

Tôi nhớ Trương Mặc nói, trong giới thợ nhân xuất hiện hiện tượng cách thế hệ, ông ta còn cố tình nhắc đến nhà họ Lăng Tứ Xuyên, nói cách khác, bố mẹ của Lăng Giáng căn bản không biết thợ thuật! nếu hai người bọn họ đều không biết, vậy người nhà họ Lăng còn kêu bọn họ tới chăm sóc Lăng Giáng làm gì? nếu có người âm tới, bọn họ có thể làm được gì? đây không phải còn càng thêm phiền phức sao?

Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi ---- hai người bọn họ không phải bố mẹ Lăng Giáng!

Nghĩ đến đây, tôi lập tức xoay người chạy về phía bệnh viện, vừa chạy vừa mắng mình ngu dốt, tôi đã cảm thấy bất bình thường rồi, nhưng vì sao lại không nghĩ ra ngay? Nếu chuyện này xảy ra với Trương mù, có lẽ anh ta sẽ đánh ngay hai vị đó ra ngoài.

Nếu bọn họ không phải bố mẹ của Lăng Giáng, vậy bọn họ chỉ có thể là người âm giả dạng để tới báo thù!

Tôi thầm chửi thề tròng lòng, bước chân nhanh hơn một chút, vừa chạy vừa cầu nguyện Lăng Giáng nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Vẫn may, rạng sáng không có nhiều bệnh nhân, cũng không có ai tranh thang máy với tôi, tới tầng chín, tôi móc vài đồng tiền trong túi ra, trước lúc vào cửa, dùng cách gõ cửa Lăng Giáng từng dùng, gõ lên cửa ba cái, sau đó mới mở cửa chạy vọt vào trong.

Tôi nhìn thấy, hai người bọn họ mỗi người ngồi bên trái và phải cạnh Lăng Giáng, trong tay người phụ nữ còn bưng bát cháo thịt vẫn bốc hơi nóng, đút cho Lăng Giáng ăn, một con cá trong Lôi Trì đã nhảy ra ngoài, Lôi Trì tự sụp đổ, cho nên hai người bọn họ có thể tiếp xúc gần gũi với Lăng Giáng.

Tôi hỏi:

- hai người rốt cuộc là ai?

Hai người kia nhìn nhau, sau đó người phụ nữ nói:

- Chúng tôi là bố mẹ của Lăng Giáng, làm sao vậy?

Tôi nói:

- Nói láo, các người chắc chắn không phải là bố mẹ cô ấy! tránh xa giường bệnh một chút cho tôi!

Nói xong, tôi liền ném một đồng tiền về phía người phụ nữ, bà ta kịp thời né được, đứng một bên lạnh mặt nhìn tôi nói:

- Sao mày nhìn được ra?

Một tay tôi đưa ra sau lưng, trong tay cầm đồng tiền, không cần biết đúng hay không, dù sao cứ kết thủ ấn Trần tiên sinh đối phó mèo đen, sau đó nói với người phụ nữ:

- Thời gian, địa điểm đều không đúng!

Vì để kéo dài thời gian kết ấn, tôi tiếp tục nói:

- Lúc tôi gọi cho người nhà họ Lăng là buổi chiều, bọn họ nếu có lòng muốn tới, cho dù có đi bằng máy cày, cũng đến nơi từ sớm rồi, từ Thành Đô đến Trùng Khánh, một tiếng là đủ, kể cả là tự lái xe, hai tiếng rưỡi, nhiều nhất ba tiếng, nhưng các người lại cứ phải đến vào lúc bốn giờ sáng, có phải là rất bất bình thường không?

Tôi tiếp tục nói:

- Một điểm khác chính là địa điểm, tôi chỉ nói với người nhà họ Lăng địa chỉ bệnh viện, chứ chưa có nói nằm ở tầng nào? Nếu các người hỏi y tá trực thì không nói làm gì, nhưng tôi vừa hỏi y tá trực rồi, không có ai đến tìm Lăng Giáng. Vậy, các người rốt cuộc là ai?

Câu nói cuối cùng tôi gần như là rống lên, chính là vì phân tán sự chú ý của bọn họ, sau khi thét xong, đồng tiền trong tay tôi cũng bắn ra.

Lúc này, người phụ nữ trực tiếp bắt lấy đồng tiền, hừ lạnh một tiếng nói:

- Bản lĩnh của thợ giày mày cũng biết? quả nhiên giống hệt ông nội mày, gặp cái gì trộm cái đấy!

Từ lời nói của bà ta có thể nghe ra, bà ta quen biết ông nội tôi, nhưng hiện tại không phải là lúc suy nghĩ vấn đề này, tôi thấy người đàn ông ôm lấy Lăng Giáng, trong tình thế cấp bách tôi lập tức hô to:

- Buông ra cho tôi!

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi hình như nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng chuông nhẹ nhè, nhưng sau một tiếng chuông, đầu óc tôi trống rỗng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trước lúc ngất xỉu, tôi thấy sắc mặt hai người kia khá khó coi, bọn họ liếc nhìn tôi một cái, lập tức buông tay, chạy ra khỏi phòng bệnh, trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy người phụ nữ nói:

- Trên người nó có khí tức của con tiện nhân Lưu Tang Y.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất