Tôi bị tiếng cằn nhằn của y tá đánh thức, trời đã sáng trưng rồi, tôi nằm trên một chiếc giường khác trong phòng bệnh, mở to mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng, bên tai toàn là tiếng lải nhải của cô y tá:
- Cũng không phải mắc bệnh hiểm nghèo, có đến mức phải đau đớn tâm gan như thế không trời? người bệnh không sao, còn cậu thật đáng khen, một người trông nom chăm sóc cho bệnh nhân lại ngất xỉu trước, người trẻ tuổi bây giờ, đúng là.. haizzz…
Đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo, tôi cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, tôi nhớ lúc ấy hình như người đàn ông muốn ôm Lăng Giáng đi.
Lăng Giáng!?
Tôi vội vàng đứng dậy nhìn sang chiếc giường bên cạnh, thấy Lăng Giáng đang tựa lưng lên đầu giường, im lặng đọc một quyển sách.
Thật tốt quá. Cô ấy tỉnh rồi!
Lăng Giáng thấy tôi ngồi dậy, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Nhìn quyển sách trong tay Lăng Giáng, tôi lập tức nghĩ đến chuyện bảo vệ luận văn tốt nghiệp, lễ bảo vệ luận văn đều chung một thời gian, nói cách khác, Lăng Giáng cũng không tham gia được, tôi đang chuẩn bị tự trách, lại nhớ ra cô ấy học ngành âm nhạc, có lẽ không có ‘tiết mục’ bảo vệ luận văn, nghĩ ra chuyện này lòng tôi mới dễ chịu một chút, nếu không, tôi đúng là một kẻ tội đồ hại mình hại người.
- Tiểu Lôi Trì là anh bố trí à?
Lăng Giáng vẫn cúi đầu đọc sách, nhưng tiếng nói của cô ấy vẫn truyền vào tai tôi một cách rõ ràng.
Tôi nói:
- Trương mù dạy tôi, tôi chỉ làm theo thôi, đúng rồi, sao tối hôm qua tôi lại ngất xỉu?
Lăng Giáng nói:
- Chuông trấn hồn.
Chuông trấn hồn? không thể nào, trước lúc chuông trấn hồn kêu, tôi còn cảm thấy tinh thần tỉnh táo, vì sao ngày hôm qua lại ngất xỉu chứ?
Lăng Giáng nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng từ sau khi anh quay về từ thôn Trương gia, chuông trấn hồn trên cổ anh đã hơi khác lúc trước một chút.
Tôi hỏi:
- Khác chỗ nào?
- Cụ thể chỗ nào tôi cũng không biết, có điều ngày trước tôi phải tiếp cận mới cảm ứng được khí tức của nó, nhưng hiện tại chỉ cần anh tiến vào trường học, tôi ở trong ký túc xá cũng cảm nhận được rồi.
Nghe nói như thế trong lòng lập tức vui mừng, tôi nói:
- Ý của cô có phải là, lúc trước chuông trấn hồn đang ngủ say, nhưng hiện tại nó thức tỉnh rồi? giống như trong tiểu thuyết, một đồ vật nào đó tỉnh lại, sẽ đưa nhân vật chính lên thẳng đỉnh núi cao nhất của đời người?
Lăng Giáng khép quyển sách trong tay lại, quay sang lườm tôi , cô ấy đánh giá tôi một hồi, lại quay đầu đi, lúc cô ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen long lanh của cô ấy, có sự thất vọng.
Cô ấy nói:
- Sau này anh bớt đọc tiểu thuyết đi.
Câu nói này của cô ấy không khác lời Trương mù lắm, tôi hỏi:
- Chuông trấn hồn thay đổi, là chuyện xấu hay tốt?
Lăng Giáng nói:
- Không phải là chuyện tốt.
Nghe thấy vậy lòng tôi lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi:
- Vì sao?
Cô ấy nói:
- Tôi từng nghe thế hệ trước nói, chuông trấn hồn nội hàm đê liễm, tinh hoa toàn thân bị giấu đi chứ không lộ ra ngoài, nhìn còn bình thường hơn cả những cái chuông bình thường, nhưng cái chuông của anh hiện tại đang trong giai đoạn ‘bộc lộ tài năng’ có thể anh nhìn không ra, nhưng chỉ cần là thợ nhân có chút đạo hành đều nhìn được ra, tự anh nghĩ đi, trên người mang một thứ đồ như vậy, những ngày tháng kế tiếp anh sẽ được sống an lành sao? với lại tối hôm qua anh ngất đi, cũng là bởi vì bị nó phản phệ.
Tôi đã hiểu ý của Lăng Giáng, lúc chuông trấn hồn vẫn còn ‘phèn’, đã chiêu dụ tới vô số người âm rồi, hiện tại chuông trấn hồn ‘vip’ như vậy, không chỉ có người âm đến, mà ngay cả thợ nhân cũng muốn có được nó. Chỉ mỗi người âm, tôi cảm thấy mình sắp lao lực đến kiệt sức rồi, hiện tại lại còn cả thợ nhân nữa, tôi gần như đã có thể đoán được ra mình sẽ chết như thế nào.
Tôi đột nhiên nhớ lại một câu nói ông nội từng dạy mình, nếu có người bắt nạt tôi, cứ mặc kệ hắn, đợi mười năm sau, tôi lại nhìn xem hắn thế nào rồi.
Tôi biết, phàm là những người có bản lĩnh, thì không bao giờ treo trên đầu môi, tôi nghĩ, năm đó ông nội cầm trong tay chuông trấn hồn, không có người nào nhìn được ra nó là chuông chấn hồn, chỉ cho rằng, ông nội là một người bình thường, cái chuông trong tay ông cũng là cái chuông bình thường mà thôi. Tôi nghĩ, đây mới là cảnh giới cao nhất của ‘giả vờ’, đột nhiên cảm thấy, ông nội quả thực có thể đè nát hình tượng nhân vật nam chính trong bất cứ bộ tiểu thuyết nào.
Tôi hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lăng Giáng nói:
- Đi một bước tính một bước.
Trong phòng bệnh lập tức trở nên im lặng, tôi vốn không phải là người giỏi bắt chuyện, Lăng Giáng cũng là một cô gái lạnh lùng, đi trên con đường nữ thần, cô ấy có thể nói chuyện với tôi nhiều như vậy, nhất định là kiếp trước tôi đã giẫm phải rất nhiều phân chó!
Một lúc xong, Lăng Giáng nói cô ấy đói bụng, tôi chạy như bay xuống giường vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy.
Cơm nước xong, Lăng Giáng nói:
- Vừa rồi thấy trên diễn đàn nhà trường, bọn họ đang bàn luận chuyện có một sinh viên ngành Quốc Văn không tham gia lễ bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Tôi gật đầu, ừ một tiếng.
Lăng Giáng cũng không nói gì nữa, mà đổi một đề tài:
- Nếu anh rảnh, tôi muốn mời anh cùng tôi đến Tứ Xuyên một chuyến.
Tôi hỏi:
- đi Tứ Xuyên để làm gì?
- nhờ anh giúp một việc.
Nghe đến đó tôi càng thêm bối rối, tôi cái gì cũng không biết, tôi có thể giúp được gì chứ??
Cô ấy thản nhiên nói hai chữ:
- quỷ thai!
Nghe thấy hai chữ này, đầu tôi lập tức nổ tung, không phải Lăng Giáng đã về Tứ Xuyên giải quyết quỷ thai rồi sao? lẽ nào đến hiện tại còn chưa giải quyết được? hay là nói, cả nhà họ Lăng đều không có cách nào giải quyết được quỷ thai trong bụng cô ấy?
Nếu đúng là vậy, thì chuyện nhà họ Lăng còn không giải quyết được, lẽ nào một thằng ngốc trong miệng Trương mù như tôi có thể giải quyết được? nhưng Lăng Giáng đã nói vậy, nhất định là có đạo lý của cô ấy, hơn nữa, tính mạng của tôi có thể coi như là được Lăng Giáng cứu, nếu tôi nói không đi, quả thực còn không bằng heo chó!
Nghĩ đến đây, tôi nói với Lăng Giáng:
- thực ra tối hôm qua cô không cần cứu tôi, tôi vốn là một nhân vật không quan trọng, phải chết thì sẽ chết, bây giờ lại liên lụy khiến cô dính phải nhân quả, ‘vận hạn’ tiếp theo, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Tôi thấy Lăng Giáng đưa tay vén mấy sợi tóc trước trán lên tai, nói một câu vô cùng kì lạ:
- anh cho rằng đây là sự ngẫu nhiên sao? thế hệ trước ….
Lăng Giáng chỉ nói một nửa, tôi hỏi cô ấy có ý gì, Lăng Giáng lại không chịu nói tiếp, chỉ cúi đầu đọc sách.
Qua một lúc, Lăng Giáng đột nhiên hỏi tôi:
- các người định giải quyết ‘câu sinh hồn’ như thế nào?
Tôi lại một lần nữa kinh ngạc, sao cô ấy biết chuyện ‘câu sinh hồn’? nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, đối với những chuyện này, thợ nhân bọn họ trời sinh đã có mẫn cảm, cho nên phát hiện ra ‘câu sinh hồn’ hẳn không phải việc gì khó, hơn nữa, năng lực cảm ứng của Lăng Giáng cũng rất lợi hại, cô ấy có thể phát hiện ra ‘câu sinh hồn’ cũng là lẽ đương nhiên.
Từ từ, cô ấy có thể phát hiện ra chuyện ‘câu sinh hồn’ nhưng vì sao lại liên tưởng ngay đến chúng tôi chứ? Sao cô ấy biết tôi cũng biết chuyện ‘câu sinh hồn’? nếu tôi nhớ không nhầm, khoảng thời gian đó cô ấy có lẽ đang ở Tứ Xuyên!
Tôi đem vấn đề này ra hỏi cô ấy, Lăng Giáng đáp:
- nếu không phải vì giải quyết ‘câu sinh hồn’, các người sao phải về thôn Trương gia làm gì?
Lăng Giáng lại lần nữa khiến tôi cảm nhận được, dường như không có chuyện gì mà cô ấy không biết, sao cô ấy đoán được ra? Trong này chẳng lẽ có liên hệ gì? tôi cẩn thận suy nghĩ, hình như không có liên hệ mẹ gì!
Tôi hỏi:
- sao cô biết?
Cô ấy nói:
- bởi vì câu sinh hồn vốn chính là thủ đoạn của nhà họ Trương!
Cuộc đối thoại chưa đến nửa tiếng, nhưng tôi đã bị Lăng Giáng dọa sợ hết lần này đến lần khác, đáng sợ nhất trong đó, chính là lần này!
Nếu ‘câu sinh hồn’ là thủ đoạn của nhà họ Trương, vậy thì có phải chứng minh, vị nằm dưới tầng âm bốn, chính là tiền bối nhà họ Trương không?
Tôi cảm thấy giải thích này rất có thể là đúng, bằng không, lúc trước vì sao Trương Mục xuống dưới đó, chỉ mất một cánh tay chứ không phải là mạng sống? còn không phải là vì vị kia niệm tình cùng là người nhà họ Trương sao?
Thảo nào chuyện đầu tiên Trương Mục tỉnh lại, là muốn quay về Vạn Châu? Nhất định anh ta cũng phát hiện, vị kia rất có thể là tổ tiên nhà họ Trương bọn họ!
Thảo nào Trương mù sau khi nghe được tin tức của Trương Mục, chỉ nói qua loa với tôi, còn nói gì mà đợi tôi tận mắt chứng kiến rồi hẵng kết luận? thời điểm đó nhất định anh ta cũng biết thân phận của vị nằm dưới tầng âm bốn, chẳng qua không biết mở miệng nói với tôi thế nào mà thôi.
Thảo nào ông Trương Tiệm không cho Trương Mục biết chuyện có quan tài lơ lửng dưới mảnh đất vô gián, thảo nào ông Trương Tiệm sắp xếp cho Trương mù học ở ngôi trường này, thảo nào quan tài lơ lửng dưới nhà xác giống chưng chưng tại thượng của bọn họ như thế? Hóa ra, con mẹ nó, vị nằm dưới tầng âm bốn, chính là tổ tiên nhà họ Trương!