Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 244 Trò lừa phong thủy

Tôi ngồi bên mép giường, trong phút chốc cảm thấy cả đất trời đang xoay chuyển, logic dễ hiểu như vậy, lổ hổng rõ ràng như vậy, tôi hẳn phải sớm nhìn được ra, nhưng, tôi lại cứ ngu ngốc chẳng biết gì, Trương mù nói đúng, tôi chính là một thằng ngốc.

Lăng Giáng nói:

- Tôi nghĩ, lúc Trương Phá Lỗ biết chuyện, tâm tình nhất định cũng giống anh hiện giờ.

Lăng Giáng vừa nói xong câu này, tôi lập tức hiểu ra cô ấy đang muốn dời đi sự chú ý của tôi, nếu không đầu óc tôi sẽ mãi chìm trong ngõ cụt, nói không chừng tinh thần càng có vấn đề. Lời của cô ấy ít nhất cũng biểu lộ một chút, trước đó Trương mù đã biết thân phận thật của vị nằm dưới tầng âm bốn, nhất định cũng là sau khi Trương Mục nói muốn về Vạn Châu mới bắt đầu sinh nghi, mãi cho tới khi nhìn thấy Câu Sinh Hồn, thì hoàn toàn chắc chắn.

Đúng là bởi vì Câu Sinh Hồn là thủ đoạn của nhà họ Trương, cho nên Trương mù rất quen thuộc, bởi vậy anh ta mới yên tâm tạm thời gạt những học sinh trong trường sang một bên, sau đó quay về thôn Trương gia, mặt khác, dù Trương mù lúc trước không kịp thời nói cho tôi biết, nhưng anh ta cũng không nói dối tôi, hiểu được vấn đề này. trong lòng tôi thả lỏng không ít . Mặc kệ nói như thế nào, Trương mù ít nhất không có gạt tôi.

Hơn nữa, trong lời nói của Lăng Giáng còn nhắc nhở một chút, Trương mù sau khi nhìn thấu Câu Sinh Hồn, nội tâm nhất định cũng rất đau khổ, dù sao nếu vị nằm dưới tầng âm bốn chính là tổ tiên của nhà họ Trương, vậy cũng là tổ tiên của Trương mù ---- tổ tiên nhà mình chạy ra ngoài hại người, anh ta là thợ nhân, còn không đau khổ sao?

Nhưng khi đó, biểu hiện của Trương mù trước mặt tôi vẫn rất thong dong bình tĩnh, còn tỏ ra giống như chẳng có vấn đề gì, cũng thật sự khó khăn cho anh ta.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, từ lúc tôi quen Trương mù đến giờ, anh ta vẫn luôn là một người như vậy, miệng tuy rằng tùy tiện, nhưng sâu trong nội tâm lại là một người biết nghĩ cho người khác, vẫn may sau khi biết được thân phận của gã nằm dưới tầng âm bốn, tôi không trách cứ Trương mù, nếu không, nhất định áy náy chết mất.

Lăng Giáng hỏi:

- Vì sao Trương Phá Lỗ không trở về cùng anh?

Tôi nói:

- Trong thôn bọn họ xảy ra chút chuyện.

Cô ấy nói:

- Ông nội tôi nói đúng, đám người nhà họ Trương sống trên phần mộ, sớm muộn cũng gặp chuyện.

Lúc đầu tôi chưa hiểu ý Lăng Giáng, nhưng nghĩ tới việc đúng là nhà họ Trương chôn người chết trong rừng tre, mà bọn họ cũng sinh sống ở giữa rừng tre, liền hiểu vì sao Lăng Giáng lại nói bọn họ sinh sống trên phần mộ, về phần câu nói phía sau, rõ ràng là giữa hai nhà có mâu thuẫn nên mới nói ra một câu ‘mỉa mai’ như vậy.

Tôi không biết nên tiếp lời Lăng Giáng như thế nào, dù sao tôi đều quen Trương mù và Lăng Giáng, cũng không thể ‘gió chiều nào xoay chiều đấy’ được.

Lăng Giáng liếc nhìn tôi, lật một trang sách, làm bộ rất không để ý hỏi tôi:

- Thôn bọn họ xảy ra chuyện gì?

Tôi biết thật ra Lăng Giáng rất muốn biết trong thôn Trương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua, với tính cách ‘lạnh lùng kiêu kì’ của mình, cô ấy mới ngài ngại, cho nên trước lúc hỏi, còn cố tình ‘nói xấu’ thôn Trương gia.

Tôi nói:

- Hình như là bố cục phong thủy ‘giấu trời qua sông’ bị phá rồi.

Tôi thấy Lăng Giáng gấp mạnh quyển sách lại, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt kia như đang muốn nhìn thấu cả người tôi, nhưng mà, bị Lăng Giáng nhìn như vậy, tôi ít nhiều cũng có chút căng thẳng, dù sao khuôn mặt của cô ấy, cũng quá mức tinh xảo xinh đẹp, thuộc lại chỉ liếc mắt nhìn qua đã khiến người ta xiêu lòng, mà còn càng nhìn càng mê.

Cô ấy hỏi:

- Anh chắc chắn anh không nói sai?

Tôi nói:

- Đúng vậy, Trương mù còn dẫn tôi lên trên núi thôn bọn họ, để cho tôi nhìn thấy nước sông đã thay đổi dòng chảy, Trương mù nói phương vị đông tây đã đổi chỗ, long hổ đánh nhau gì gì đó.

Lăng Giáng nghe xong, không nói gì, mà tựa lưng lên đầu giường, nhắm mắt suy nghĩ một lát, sau đó cô ấy đột nhiên mở to mắt, nói:

- Tôi khuyên anh vẫn nên gọi cho anh ta một cuộc đi.

Điện thoại gọi đi, không ai nghe, tôi nói:

- Hôm qua anh ta nói buổi tối có thể sẽ bận một chút, chưa chắc nghe được điện thoại của tôi.

Lăng Giáng lại lắc đầu:

- Cho tôi xuất viện đi, tôi và anh đến thôn Trương gia.

Tôi nói:

- Cô còn chưa khỏe, không thể xuất viện, hơn nữa, chúng ta đến thôn Trương gia để làm gì, bên kia có Trương mù là đủ rồi, cô cứ dưỡng bệnh cho khỏe đi đã.

Lăng Giáng liếc tôi một cái nói:

- Theo tôi được biết, ‘giấu trời qua sông’ không phải là bố cục phong thủy, mà là thợ thuật, anh hiểu ý tôi chứ?

Đầu tôi ‘vù vù’ một tiếng, lập tức hiểu ra, Trương mù lừa tôi!

Anh ta nói bố cục phong thủy đã bị phá, là đang lừa tôi, anh ta nói đó là ‘giấu trời qua sông’ cũng là đang lừa tôi, anh ta nói ông bác chèo thuyền phá giải được, cũng là đang lừa tôi! thảo nào lúc tôi rời đi, tôi cứ có cảm giác bóng lưng của Trương mù lại có vẻ cô đơn lạc lõng, hóa ra, cảm giác của tôi không sai!

Hơn nữa, ông bác chèo thuyền Trần Hữu Lễ, cũng bảo tôi rời đi rồi đừng quay lại nữa, xem ra, ông ấy biết sẽ xảy ra chuyện.

Nếu nói hai điểm phía trên có thể cho đó là cảm thụ chủ quan để phủ định, vậy thì điểm kế tiếp, tuyệt đối không có cách nào phủ định ---- đó chính là con miệt dao trên xe Trương mù!

Miệt dao đủ để chứng minh trước lúc Trương mù đưa tôi lên núi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiễn tôi đi, cho nên anh ta mới để một con miệt dao vào trong xe cho tôi dùng, thảo nào, lúc tôi đang hỏi về ‘giấu trời qua sông’, Trương mù nói buồn ngủ, phải đi ngủ một giấc đã mới nói, anh ta làm vậy là để câu giờ, tôi nhớ lúc mình tỉnh lại, Trương mù đi từ ngoài vào sân, lúc đó nhất định là anh ta đã đi chuẩn bị nhưng việc phải làm.

Hơn nữa, đúng là bởi vì trước lúc tôi đi ngủ, đã hỏi chuyện ‘giấu trời qua sông’ cho nên Trương mù mới thuận thế nói dối tôi ‘giấu trời qua sông’ chính là bố cục phong thủy để lừa tôi.

Không đúng, ông bác chèo thuyền và Trương mù lúc đứng dưới sân khấu diễn dương hí, đã cùng nhau kinh hô bốn chữ ‘giấu trời qua sông’, thời điểm đó cho dù Trương mù có ý lừa tôi, cũng không thể thông báo trước với ông bác chèo thuyền vẫn luôn ở bên cạnh tôi kia được, nói cách khác, lúc ấy, đúng là có người đang dùng ‘giấu trời qua sông’.

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy thôn Trương gia không đơn giản, trong phòng bệnh dù có điều hòa, nhưng mồ hôi trên trán tôi vẫn chảy tòng tòng.

Lăng Giáng đưa bệnh án ở đầu giường cho tôi, ý tứ rất rõ ràng, bảo tôi đi làm thủ tục xuất viện.

Giờ khắc này tôi rất mâu thuãn, không biết có nên nghe lời Lăng Giáng hay không, dù sao, sức khỏe cô ấy cũng chưa có tốt hơn, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, tôi cũng không phải bác sĩ, đến lúc đó đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay .

Lăng Giáng nhìn thấy tôi không nhúc nhích, bèn nói:

- Anh không đi, tôi tự đi.

Tôi muốn khuyên, nhưng kiểu con gái như Lăng Giáng, một khi đã hạ quyết định, căn bản không có biện pháp thay đổi. tôi chỉ đành cầm bệnh án của cô ấy đi làm thủ tục xuất viện, lúc đầu bác sĩ còn không đồng ý, cuối cùng đành bất đắc dĩ để tôi viết một hàng chữ lên bệnh án: người nhà người bệnh yêu cầu xuất viện bằng được, khuyên nhủ không có hiệu quả, xuất viện trước thời hạn, sau khi xuất viện xảy ra bất cứ hậu quả gì, trách nhiệm tự gánh.

Viết xong ký tên, ký xong mới coi như hoàn thành xong thủ tục xuất viện, lúc trở về phòng bệnh, Lăng Giáng đã thay xong quần áo, quần áo bệnh nhân vất luôn lên giường, cũng không biết là bệnh nhân nào sẽ may mắn được mặc quần áo Lăng Giáng từng mặc.

Tôi đi theo sau Lăng Giáng, đi thẳng đến bãi đỗ xe, trên đường có rất nhiều học sinh đang chụp ảnh kỷ niệm, vốn dĩ tôi cũng sẽ là một trong số bọn họ, nhưng hiện tại, lại chỉ là một kẻ qua đường, có điều dọc đường đi, tôi nhận được không ít ánh mắt hâm mộ kèm ghen tị, dù sao Lăng Giáng cũng là hoa khôi giảng đường, những người quen cô ấy không ít, trước kia cũng chưa bao giờ nghe cô ấy có tiếp xúc gần với nam sinh như vậy, hiện tại tôi đi theo sau lưng cô ấy, nhận được những ánh nhìn chăm chú, là không thể tránh, có điều nói thật, tôi còn rất hưởng thụ cảm giác này.

Sau khi lên xe, tôi lái xe ra khỏi bãi đỗ, tôi nhìn thấy sự hâm mộ trong ánh mắt của mấy người giả vờ đi chụp ảnh nhưng thực chất là ‘theo đuôi’ chúng tôi, xe xịn gái xinh, đây có lẽ là giấc mộng đẹp của tất cả đám nam sinh. chỉ tiếc, bọn họ hâm mộ sai đối tượng , xe không phải của tôi, mỹ nữ cũng không phải của tôi.

Xe đi ra khỏi trường học, nhìn qua lăng kính chiếu hậu, tôi thấy có một thân ảnh rất quen mắt, hắn đứng ven đường nhìn chằm chằm chiếc xe, bởi vì đang lái xe, tôi không nhìn lâu được, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không nhớ được ra hắn là ai, mãi cho đến khi đi được một đoạn, tôi đột nhiên ý thức được, cái tên kia, không phải chính là bạn học của Trương mù, Triệu Tử Văn đã mất tích được nửa năm đó sao?

Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ là tìm Trương mù?

Tôi còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Lăng Giáng đã nói:

- Đến số 14 đường cũ, cổ trấn Từ Khí Khẩu trước đi.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất