Nói thật, tôi rất ít khi nhìn thấy Trương mù hoảng sợ, kể cả là lúc vào thôn chúng tôi, anh ta cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy, cho nên lời nói ra khỏi miệng cũng sai --- theo tôi nghĩ, có lẽ anh ta bảo tôi xé lớp người giấy bên ngoài người tôi ra, nhưng trong tình thế cấp bách lại nói là cởi quần áo.
Nhưng, nếu tôi xé người giấy ra, lẽ nào anh ta có thể ra ngoài?
Trương mù thấy tôi không nhúc nhích, lại bắt đầu chửi càn:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu đừng có mà nằm giả vờ chết, mau bò dậy cho tôi, không còn thời gian rồi, cậu nhìn xung quanh đi, trong đám người giấy này đều là người sống, nếu đầu bị chôn xuống đất, sẽ chết hết.
Tôi đương nhiên biết hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng vấn đề là hiện tại thân thể tôi không nghe theo sai khiến của tôi, tôi muốn thử vùng dậy, nhưng chỉ khẽ động đậy được một chút, cho dù chỉ động đậy đầu ngón tay, cả cơ thể cũng đau như bị ngàn đao vạn tiễn đâm.
Trương mù nhìn tôi, hỏi:
- Vừa rồi cậu lắc chuông trấn hồn mấy lần? --- quên mất cậu không cất tiếng nổi, thế này đi, lắc một lần thì chớp mắt một cái.
Vì thế tôi vội vàng chớp mắt ba lần.
Tôi thấy Trương mù gật đầu, hình như đang lẩm bẩm một câu:
- Quả nhiên vẫn phải cần người nhà họ Lạc dùng, đây là số mệnh.
Tôi rất muốn hỏi anh ta những lời này rốt cuộc có ý gì, thử vài lần, quyết định từ bỏ --- đau!
Trương mù nói:
- Cậu mau nghỉ ngơi một lát đi, khỏe lại thì bò dậy cởi quần áo cho tôi, còn muộn màng thêm nữa là không kịp rồi.
Lại cởi quần áo? Chẳng lẽ ý anh ta không phải là xé tầng giấy bên ngoài ra sao? xem ra đúng là Trương mù muốn tôi giúp anh ta cởi quần áo, nhưng, cởi quần áo thật sự có thể giải quyết được vấn đề? Tôi vô cùng hoài nghi.
Trương mù nói xong, cau mày nhìn quan tài trên đỉnh đầu, trong miệng còn lẩm nhẩm gì đó, tôi thấy anh ta càng nhẩm sắc mặt càng khó coi, sau cùng tái nhợt hệt như mặt người giấy.
Nhưng cho dù là vậy, Trương mù cũng không dừng lại, vẫn còn nhẩm nhẩm gì đó, chẳng qua lần này anh ta niệm vài câu xong sẽ liếc nhìn bốn phía, lại nhìn lên đỉnh đầu, khi thì gật đầu, khi thì lại lắc, tiếp tục niệm, nhìn qua, giống như đang tính phương vị gì đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Trương mù, chỉ nhìn thấy một cái ván quan tài đen sì, không thấy gì khác, cũng không biết rốt cuộc Trương mù đang nhìn cái gì. Còn về bốn phía, cũng chỉ có người giấy, càng không có gì có thể xem.
Đột nhiên, tôi có cảm giác quan tài kia lại hạ xuống một khoảng lớn! lúc đầu tôi còn tưởng do mình mệt quá nên sinh ra ảo giác, nhưng khi tôi thu hồi tầm mắt, lại nhìn Trương mù, tôi biết, đây là sự thật --- thân thể của Trương mù cũng lún xuống vài phân, lúc trước khuỷu tay anh ta còn lộ ra bên ngoài, hiện tại, khuỷu tay đã hoàn toàn bị vùi vào trong đất!
Không chỉ có như thế, tôi còn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, thật sự như áp suất không khí trên đỉnh núi đột nhiên tăng cao, ép đến mức ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có chút khó khăn, đợi tới khi tôi ngẩng đầu lên nhìn cỗ quan tài, tôi phát hiện, cỗ quan tài kia đang chậm rãi hạ xuống! thân thể của đám người Trương mù cũng há xuống! với tốc độ này, không cần bao lâu, bọn họ sẽ bị vùi vào trong đất hoàn toàn!
Trương mù liếc nhìn lên đỉnh đầu, hình như khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó thấp giọng nói một câu:
- Không kịp rồi, đây cũng là mệnh.
Tôi không hiểu ‘mệnh’ trương mù nói là gì, nhưng tôi biết, mệnh của đám người Trương mù và Lăng Giáng , nhất định đang nằm trong tay tôi, nếu tôi không thể cứu bọn họ ra ngoài, tôi nghĩ, lương tâm tôi sẽ day dứt cả đời, vì thế tôi nén nhịn đau đớn ngồi dậy, gọn gàng dứt khoát hỏi Trương mù:
- Hiện tại phải làm gì?
Trương mù vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, cũng không nói mấy câu linh tinh như là cậu nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, mà nói:
- Lúc lên núi, cậu đã nhìn thấy mấy người tý hon chưa?
Tôi nói:
- Cái anh nói là tượng đá hình người đó hả? nhìn thấy rồi, trên dưới tổng cộng có chín bức tượng.
Trương mù gật đầu:
- Lúc cậu tới, mắt chúng nó mở hay nhắm?
Tôi cẩn thận nhớ lại nói:
- Đều nhắm --- không đúng, người tý hon cuối cùng chỉ đường, mắt vẫn mở to!
Trương mù nghe xong nói:
- Thế thì vẫn còn cơ hội, cậu giúp tôi cởi quần áo ra trước đã.
Tôi làm theo lời Trương mù, cởi cúc áo của anh ta ra, sau đó kéo xuống dưới, nhưng một nửa thân người đã bị vùi trong đất, muốn cởi hẳn ra là không thể.
Lúc này, Trương mù nói:
- Cậu ra sau lưng tôi nhìn xem, hình xăm trên lưng tôi có lộ hết ra ngoài không.
Tôi vòng ra sau lưng anh ta, lại lần nữa nhìn thấy hình xăm kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm này, là lúc ở ao cá trong thôn chúng tôi, có điều cho dù đã nhìn thấy hai lần, tôi vẫn không nhìn được ra đó là hình gì.
Tôi liếc nhìn, sau đó nói với Trương mù:
- Hình như có một góc bị đất che mất rồi.
Trương mù sốt ruột nói:
- Đào ra! Mau!
Tôi nhìn trái ngó phải, không tìm thấy công cụ gì như xẻng cuốc, ngay cả đá cũng không có, dùng cái gì đào đây?
Tay!
Tôi gần như không chút do dự, bắt đầu dùng ngón tay đào đất, rất nhiều núi ở Trùng Khánh là đất cát, nên chỉ đào vài lần, ngón tay tôi đã bị sứt, còn có máu tươi chảy ra, nhưng tôi không dừng lại, vẫn tiếp tục đào.
Móng tay đã bị nhồi đầy đất, có ngón còn bị bật móng, thịt đầu ngón tay đã sớm bị những hòn đá nhỏ trong đất cứu rách, mười đầu ngón tay nối với trái tim, một cơn đau thấu tim truyền khắp người, thiếu chút nữa khiến tôi ngất xỉu.
Nhưng tôi biết, lúc này tôi không thể ngất, nếu không, không chỉ có Trương mù chết, Lăng Giáng cũng chết, người cả thôn Trương gia đều chết.
Vì để phân tán sự chú ý của mình, tôi hỏi Trương mù:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? vì sao các người đều bị chôn sống?
Trương mù nói:
- Chuyện này nói ra thì dài, cậu cứ đào hình xăm của tôi ra đã…. Chờ một chút, không cần đào nữa, được rồi, có lẽ đào ra rồi.
Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên đã đào ra, nhưng sau lưng Trương mù cũng không mọc mắt, sao anh ta biết đúng chỗ?
Anh ta nói:
- Bây giờ cậu xuống núi, bê chín tượng đá cậu nhìn thấy tới đây.
Tôi nói:
- Không cần đào anh ra trước à?
Anh ta nói:
- Yên tâm, hình xăm lộ ra ngoài rồi, nếu như vẫn còn thứ mù mắt nào dám đụng vào ông, ông cắn chết hắn ngay lập tức!
Tôi không hiểu anh ta nói thật hay chỉ đang nói vậy để phát tiết, nhưng hiện tại sắc mặt anh ta đã tốt hơn trước rất nhiều, ánh mắt lại khôi phục tinh quang sáng chói, tôi hiểu, đây là ánh mắt tự tin!
Tôi không dám chậm trễ, nén nhịn cơn đau ở đầu ngón tay, tìm đúng phương hướng, bắt đầu chạy như bay xuống núi, lên núi không dễ, nhưng xuống lại rất nhanh, không bao lâu, tôi đã nhìn thấy người tý hon đầu tiên, ôm vào lòng bê lên trên núi.
Người tý hon chỉ to bằng cái đầu người trưởng thành, nhưng ôm lên lại rất nặng, tốc độ chậm hơn so với lúc tay không lên núi, chờ tới khi tôi vất vả lắm mới bê được người tý hon lên núi, tôi thấy ngoài Trương mù ra, cơ thể của tất cả những người khác lại lún xuống thêm chút nữa, xem ra, Trương mù có bản lĩnh không để cho bản thân lún xuống. không chỉ không lún xuống, mà cổ tay anh ta còn lộ một chút ra ngoài rồi.
Trương mù thấy tôi lên, liền sai tôi đặt người tý hon ở góc tây bắc, mặt hướng vào quan tài.
Lúc này tôi lại làm theo phương pháp giống nhau, đi đi lại lại tám lần, mỗi lần bê được một tượng đá lên, Trương mù lại chỉ huy tôi đặt vào vị trí chỉ định, đợi tới khi người tý hon chỉ đường cuối cùng được bê lên, miệng tôi đã khô khốc, nhưng toàn thân lại ướt đãm, mà hai tay Trương mù, vừa vặn rút được ra khỏi mặt đất.
Trương mù nói:
- Dùng máu của cậu chấm lên mắt những tượng đá người tý hon này, cái này được gọi là ‘vẽ rồng điểm mắt’.
Tôi tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo, chẳng qua, lúc đào đất đã có vết thương, bây giờ máu vừa mới đông lại, đã phải cậy ra cho chảy máu, quả thật rất đau.
Đợi tới khi tôi làm xong, tôi thấy hai tay Trương mù kết một thủ ấn rất kỳ lạ, tôi cảm thấy hơi quen, có lẽ đã thấy qua ở đâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra nổi.
Tôi nghe thấy Trương mù cười to nói:
- Thằng ngốc, hôm nay sẽ cho cậu lóa mắt với bí thuật của nhà họ Trương Trùng Khánh --- Cửu Anh Triều Điện Định Càn Khôn!