Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 268 Món hời lớn

Nghe Trương Tiệm nói vậy, tôi lập tức rống lên:

- Trương mù là cháu trai ông, ông cũng muốn anh ta chết?

Trương Tiệm lắc đầu nói:

- Vậy thì phải xem cháu chọn lựa như thế nào rồi.

Tôi hỏi, ông có ý gì?

- Chẳng lẽ hiện tại cháu còn chưa nhìn được ra các cháu đang đứng ở đâu sao?

Tôi liếc nhìn bốn phía, ngoài tường cao dưới chân ra, nhưng nơi khác đều là vực sâu không đáy đen sì, một vật cản cũng không có, tôi sao mà biết đây là nơi nào?

Trương Tiệm nói:

- Xem ra cháu vẫn chưa nắm giữ được nhân tố quan trọng có tên là hình thức, hiện tại cháu đang đứng bên rìa trong quan tài, bên ngoài chính là hành lang cháu vừa đi qua, bên trong chính là quan tài rồi, quan quách này do ông nội cháu đích thân tạo ra, tên là Thanh Đồng huyết quan, bố cục hành lang phía dưới quả thật chính là mười hai con giáp, Phá Lỗ chỉ liếc mắt một cái là nhìn được ra, không hổ danh là cháu trai của lão phu.

Tôi không biết ông ta đang khen ngợi Trương mù, hay là khen ngợi chính ông ta. Kế đó ông ta nói tiếp:

- Nhưng các cháu đã quên mất một điểm quan trọng nhất, tượng là đá, các cháu là người, thứ tự đã bị đảo loạn! nếu lúc ấy các cháu đứng ngược lại, vậy thì hiện tại có lẽ đã đứng bên rìa quan quách rồi, sau khi tỉnh lại, không tự giác được lùi ra sau một bước, sẽ ngã ra khỏi quan quách, vậy là ra được bên ngoài, nhưng hiện tại, trước sau đều là vực không đáy, tiến lùi đều là chết!

Tôi không trách cứ Trương mù không chọn đúng phương hướng, nói thật, anh ta có thể nhìn được ra đây là mười hai con giáp cũng đã rất lợi hại rồi, về phần phải để ý người đá và người thật khác nhau --- trời mới biết còn phải để ý vấn đề này.

Trương Tiệm tiếp tục nói:

- Không biết Trương mù đã nói với cháu chưa, trên thế giới này, có sinh có tử, có nhân còn có quả, thợ thuật cũng vậy, có lập có phá, chỉ cần là thợ thuật, mặc kệ lợi hại thế nào, nhất định có cách phá, cấm địa Lôi Trì nhà họ Trương chúng tôi không biết cháu đã thấy qua chưa. đây là ông nội cháu dựa theo cấm địa Lôi Trì để tạo thành cấm địa Huyết Trì này, không thể không nói, khả năng nắm bắt thấu hiểu của ông nội cháu không có ai hơn được, cho dù là cháu trai tôi, cũng vẫn kém hơn một chút, nơi này nếu đã có tên là Huyết Trì, không nhìn thấy máu là không thể, cho nên, cháu phải chọn cứu sống một người, sau đó đánh thức một người khác.

Cũng chính là nói để tôi cứu một người, giết một người! con mẹ nó đây không phải là tình tiết cẩu huyết chỉ có trong drama trên phim ảnh thôi sao? trời đất ơi, tại sao lại xảy ra trên người tôi?

Tôi hỏi:

- Trương mù không phải cháu trai ông à? Sao ông không cứu?

Tôi thấy ông ta lắc đầu thở dài một tiếng nói:

- Đây là thợ thuật do Lạc Triều Đình tạo ra, tôi muốn cứu cũng không được, cho nên, tôi vẫn hy vọng cháu sẽ cứu Phá Lỗ, phụ nữ ấy mà, đi đâu cũng tìm được, còn một người bạn cùng cháu vào sinh ra tử giống như Phá Lỗ, cháu biết đi đâu tìm?

Tôi không nói gì, trong đầu trống rỗng, tôi không biết nên lựa chọn như thế nào! Với tôi mà nói, hai bên đều không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với mình, nếu không có duyên gặp nhau, vậy thì đều là người xa lạ, nhưng, cái này chính là duyên phận, tôi căn bản không thể nào lựa chọn, Trương mù cùng tôi vào sinh ra tử, chẳng lẽ Lăng Giáng thì không? Lăng Giáng vì cứu tôi mà bị thương, chẳng lẽ Trương mù chưa từng vì cứu tôi mà bị thương?

Từ từ, vì sao tôi nhất định phải lựa chọn? không phải nói chỉ cần nhìn thấy máu là được sao?

Hiểu ra chuyện này, tôi nhìn Trương mù, lại nhìn Lăng Giáng, đây có lẽ là lần cuối tôi nhìn bọn họ, hai người bọn họ đều không màng hơn thiệt, vì tôi hy sinh nhiều như vậy, hiện tại, cũng đã tới lúc báo đáp bọn họ rồi.

Tôi bật cười, không biết có khó coi hơn cả khóc hay không, sau đó nói với Trương Tiệm:

- Tôi nghĩ xong rồi.

Nói xong, tôi từ từ nhắm mắt lại, thả người xuống phía trước, tạm biệt, Trương mù hơi một tí lại mắng tôi tông môn cái thằng ngốc, tạm biệt, hoa khôi Lăng Giáng lạnh lùng từ trong tận xương tủy …..

Haiz, sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, phải sớm trả nợ cho Trương mù,anh ta là một người tham tiền, nếu biết tôi chết rồi, cũng không biết có gọi hồn tôi về ngược đãi không. Sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, nên thổ lộ lời trong lòng với Lăng Giáng. Ít nhất thì trong lòng cũng không còn gì tiếc nuối ---- bỏ đi, không nói mới là tốt nhất, cô ấy đường đường là hoa khôi giảng đường, người thích cô ấy nhất định không ít, thiếu một con cóc ghẻ như tôi chợ vẫn đông.

Nếu tỏ tình bị từ chối, tôi càng đau lòng hơn, nếu tỏ tình được đồng ý, vậy giờ tôi chết rồi, cô ấy cũng đau lòng, tóm lại là cái nào cũng đau lòng, còn không bằng không thổ lộ, nhiều lắm cũng chỉ có chút tiếc nuối, ít nhất thì tôi vẫn còn giữ cho mình được một ý niệm ‘cô ấy vì cứu tôi mà bị thương, nhất định là có thiện cảm với tôi’ đúng không? nếu thật sự có thiện cảm với tôi, vậy cho dù tôi chết rồi, cũng có thể nở nụ cười đúng không?

Tôi rất muốn cười, nhưng tôi không thể cười thành tiếng, bởi tôi nghĩ đến bố mẹ mình, bọn họ chỉ có mỗi tôi là con một, tôi chết, ai phụng dưỡng hai người bọn họ đây? Vừa nghĩ tới cảnh tượng bố mình ngày đêm làm lụng vất vả trên đồng ruộng, gặp ai cũng cười ngây ngô khoe khoang về con trai mình, tôi lại muốn khóc, nghĩ đến cảnh tượng mỗi lần sắp đi xa, mẹ lại thắp đèn dầu cả đêm lục sục trong bếp làm đồ ăn cho tôi mang đi đường, dù cho tôi đã đi xa, vẫn đứng trước cửa nhà nhìn theo bóng lưng tôi, tôi lại muốn khóc.

Tôi chết rồi, sau này bọn họ sẽ khen ai? Sẽ chờ mong ai?

Tôi nghĩ tới ông nội --- haiz, sao ông lại hãm hại cháu mình chứ?

Từ từ, vì sao tôi nhảy lâu thế rồi mà vẫn chưa tới đáy? Huyết Trì này cũng quá sâu rồi đi?

Mới vừa nghĩ như vậy , mông tôi bỗng đau điếng, không đúng, theo lý mà nói, tôi nhảy cắm mặt xuống dưới, nếu chạm đất phải đau mặt hoặc là ngực trước chứ, vì sao lại đau mông?

‘bốp!’

Mặt quả nhiên đau rồi!

Sau đó tôi chợt nghe thấy một tiếng nói ‘đê tiện’ quen thuộc:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu còn định ngủ bao lâu?

Đây là câu nói cửa miệng của Trương mù, vì sao tôi còn nghe thấy?

Ồ, đúng rồi, nhất định là tôi đã chết, hồn phách tạm thời vẫn chưa rời đi, cho nên nghe được tiếng nói của bọn họ, hẳn là Trương mù Lăng Giáng đã nhảy ra ngoài rồi, vẫn nghĩ tôi chưa chết, chỉ đang ngủ thôi, haiz, Trương mù à, anh cũng có lúc không ngờ tới!

Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy Trương mù nói:

- Có phải gối đầu lên đùi gái đẹp ngủ phê lắm đúng không? một bức tường cao có hơn một mét, cậu thật sự cho rằng cậu ngã chết rồi hử? mau bò dậy cho tôi, tôi biết cậu đã sớm tỉnh rồi, đừng có mà giả chết trước mắt ông!

Ơ, chẳng lẽ tôi chưa chết?

Tôi thử mở mắt, trời đã sáng, tôi nhìn thấy gương mặt vô cùng xinh đẹp của Lăng Giáng, một ngón tay mảnh khảnh của cô ấy đang đặt trên môi, hình như đang ra hiệu ‘im lặng’, Trương mù đứng bên phía đối diện cô ấy, có lẽ là ra hiệu cho Trương mù đừng nói nữa.

Tôi nghe thấy Trương mù nói:

- Cô không biết đó thôi, thằng ngốc này suốt ngày giả chết, lần trước ở trong rừng tre nó cũng giả chết một lần, vẫn là nhờ cái tát của tôi nó mới chịu tỉnh, lần này nhất định cũng tát tỉnh được, không tin tôi tát cho cô xem.

Trương mù cúi người giơ tay chuẩn bị tát, nhưng lại bị Lăng Giáng ngăn cản.

Trương mù cúi người xuống, vừa hay ‘mắt chạm mắt’ với tôi, anh ta hơi ngẩn ra một chút, sau đó giơ chân đá vào mông tôi, nói với Lăng Giáng:

- Cô xem, tôi biết ngay thằng ngốc này giả chết mà, nhất định là cậu ta đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng còn muốn ‘chiếm tiện nghi’ của cô! Cái tông môn nhà nó, thằng chó này còn biết trêu gái hơn cả ông!

(Chiếm tiện nghi trong ngôn tình là một thuật ngữ xuất phát từ các truyện ngôn tình của Trung Quốc dùng để ám chỉ hành vi không được đứng đắn của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ khi 2 người ở một mình trong 1 khung cảnh riêng tư với nhau. Tiện nghi ở đây được ví với những điểm nhạy cảm trên cơ thể người phụ nữ mà khi người nam chiếm được thì thỏa mãn được nhu cầu của bản thân.)

Lăng Giáng đầu tiên là trừng mắt nhìn Trương mù một cái, sau đó cúi đầu nhìn tôi, ‘nhìn nhau’ một lúc, cô ấy nhẹ nhàng nói hai chữ:

- Đứng lên.

Tôi ‘ồ’ một tiếng, vội vội vàng vàng bò dậy, nhìn thấy vừa rồi Lăng Giáng ngồi khoanh chân dưới đất, còn tôi, quả nhiên là nằm ngủ trên đùi Lăng Giáng!

Con mẹ nó, hạnh phúc hình như đến có hơi đột ngột? đây có phải là ảo giác sau khi chết không nhỉ? Hoàn thành tâm nguyện lúc sống chưa hoàn thành?

Vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Tôi còn sống à?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, chẳng lẽ cậu chết rồi? nếu cậu chết, có phải tôi và cô ta cũng chết theo không?

Tôi nói:

- Vừa rồi không phải tôi nhảy xuống Huyết Trì rồi sao ? tại sao vẫn còn sống? anh nói thật đi, các anh là ảo giác của tôi đúng không, các anh là đầu trâu mặt ngựa biến thành, đợi tôi hoàn thành tâm nguyện xong, sẽ đưa tôi lên đường?

Trương mù nghe xong giơ chân đá, vẫn may tôi né kịp, anh ta chỉ tay vào mặt tôi mắng:

- Cái tông môn---- thôi bỏ đi, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà đã chiếm được món hời rồi còn ra vẻ nhá, cú nhảy vừa rồi, cậu có biết cậu nhảy được một món hời rất lớn không?

Tôi ngây mặt hỏi:

- Món hời gì?

Anh ta nói:

- Món hời vô cùng lớn!

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất