Món hời vô cùng lớn? món hời gì?
Trương mù nói:
- Không thể nói cho cậu biết, bằng không cậu càng nguy hiểm hơn, nhưng có thể nói với cậu, cậu so với trước kia, hiện tại không chỉ có chiêu âm, mà còn chiêu cả thợ nhân!
Tôi nghe Trương mù giải thích xong càng ù ù cạc cạc, lúc trước chiêu âm cũng còn chưa hiểu rõ vì sao, chỉ biết rất có thể là do trên người có chuông trấn hồn và hai mươi ba đôi giày âm, nhưng hiện tại lại nói tôi còn chiêu cả thợ nhân, đây rốt cuộc là sao?
Trương mù nói:
- Cậu chiêu thợ nhân cũng không phải lần một lần hai rồi, âm trùng trên người cậu ở bãi tha ma, còn cả người giấy cậu gặp phải ở tòa dạy học, sau đó là thợ cạo đầu, làm gì có ai không nhắm vào cậu? có điều đó đều chỉ là mấy trò mèo, đợi sau này cậu sẽ biết, thợ nhân vẫn còn những thủ đoạn gì.
Tôi tiếp tục ngây người nhìn Trương mù, anh ta tức giận xua tay, đi xuống núi, tôi nhìn một vòng quanh đỉnh núi, không thấy thôn dân đâu nữa, tôi vốn định xuống núi hỏi Trương mù, nhưng lại thấy Lăng Giáng tìm một chỗ, ngồi xuống bên rìa đỉnh núi, ngắm nhìn dòng sông phía dưới.
Tôi liếc nhìn con sông, dòng chảy đã quay về như cũ!
Cũng có nghĩa, gương hai mặt đã bị phá? Bị phá từ bao giờ? Sao tôi không biết? chẳng lẽ lúc tôi nhảy xuống, đã nhảy mất vài canh giờ?
Tôi không biết xấu hổ dè dặt đi tới ngồi cạnh Lăng Giáng, tôi hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? thôn dân đâu? Gương hai mặt đâu?
Lăng Giáng nói:
- Gương hai mặt bị phá rồi, thôn dân đương nhiên cũng đã về nhà, nếu không chờ anh tỉnh lại, Trương Phá Lỗ đã sớm xuống núi .
Tôi hỏi Lăng Giáng:
- Không phải chúng ta ở bên trong quan tài à? Sao ra ngoài nhanh vậy? liệu có đơn giản quá không?
Nói thật, tôi muốn trực tiếp hỏi vì sao tôi lại nằm trên đùi cô ấy, cho dù phải nằm, không phải sẽ nằm trên người Trương mù sao? nhưng tôi không có dũng khí đó, chỉ đành vòng vo, từ từ hỏi.
Lăng Giáng mặt lặng như mặt nước, trả lời tôi:
- Trương mù tính sai vị trí của mười hai con giáp rồi, ba người chúng ta đứng ngược, nhảy vào trong quan tài.
Tôi nói:
- Cái này tôi biết rồi, ồ, chính là ông nội thật của Trương mù, giải thích sao nhỉ, chính là người đã chết không phải có ba hồn. . . . . .
Tôi còn chưa nói xong, Lăng Giáng đã cắt ngang:
- Tôi biết, thân thể và bảy phách kết hợp --- đừng dùng ánh mắt nghi hoặc đó nhìn tôi, bởi vì tôi cũng thấy.
Tôi rất nghi hoặc hỏi:
- Sao cô cũng thấy?
Lăng Giáng nói:
- Không phải chỉ có tôi thấy, mà Trương Phá Lỗ cũng thấy. ông nội anh ta có phải kêu anh lựa chọn cứu ai? Bỏ mặc ai không?
Tôi gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc.
Trời má, xem ra ông già này đều đưa ra câu hỏi khó cho cả ba chúng tôi! nhưng, thế này thì có tác dụng gì chứ?
Lăng Giáng nói:
- Cuối cùng vẫn là anh nhảy xuống trước.
Tôi hỏi, thì sao?
Lăng Giáng nói:
- Tôi với Trương Phá Lỗ đều do dự, Trương Phá Lỗ vẫn thử đủ cách để cứu cả hai người chúng ta, tôi cũng vậy, thử hết lần này đến lần khác cũng không được, cuối cùng mới nghĩ , nếu muốn thấy máu, tôi cũng có máu, lúc đó mới nhảy xuống, còn anh thì dứt khoát hơn bất cứ ai, gần như đến nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nhảy rồi.
Tôi có chút ngượng ngùng nói:
- Không phải đâu, có thể cô sẽ cảm thấy tôi khá cao thượng, nhưng thực ra không phải, tôi nhảy xuống xong mới hối hận, tôi nhớ tới bố mẹ còn chưa được tôi chăm sóc, tôi thiếu chút nữa bật khóc, lại nói, bản thân tôi vô dụng, các người đều có bản lĩnh hơn tôi, cho nên lúc ấy tôi không còn lựa chọn nào khác, với lại tôi chết hay không ngoài ảnh hưởng tới bố mẹ mình ra, có lẽ cũng không ảnh hưởng gì tới giới thợ nhân các người.
Lăng Giáng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Anh sai rồi, trên thế giới này không có ai cao quý, không có ai thấp hèn, tất cả mọi người đều đáng được sống thật tốt, bằng không, vì sao có người chiếm được thiên hạ, lại còn muốn trường sinh? Có người chiếm được trường sinh, lại còn muốn đạt được thiên hạ? tính mạng của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, anh cũng thế, không ai có thể thay thế anh, anh cũng không cần phải đi thay thế người khác.
Tôi có chút ngẩn ngơ, trước kia Lăng Giáng sẽ không nói với tôi những đạo lý này, hôm nay bị sao vậy? tôi nói:
- Tôi không hiểu ý của cô.
Lăng Giáng nói:
- Anh không cần phải hiểu, anh chỉ cần nhớ kỹ, anh về sau hãy sống theo cách mình muốn, đừng thử học theo người nào, cũng đừng học theo lối suy nghĩ của cái người họ Trương nào đó kia, mỗi người đều có lối suy nghĩ riêng, có lẽ thợ thuật anh ta khá lợi hại, nhưng trên một phương diện nào đó, anh ta không bằng anh.
Lăng Giáng đều đã nói rõ ràng như vậy, nếu tôi còn không hiểu người họ Trương nào đó kia là ai, tôi thật sự đúng là thằng ngốc.
Nhưng Lăng Giáng nói đúng, trước kia mỗi lần gặp nguy hiểm, tôi đều nghĩ nếu là Trương mù, anh ta sẽ làm như thế nào, nếu là Lăng Giáng, cô ấy sẽ làm như thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không thích hợp với tôi, bởi vì tôi không phải bọn họ, tôi không biết thợ thuật, cho dù tôi biết bọn họ sẽ làm gì, nhưng tôi cũng không học được.
Cho nên, có lẽ tôi phải nghĩ, chính mình nên làm như thế nào!
Tôi nghĩ, ý Lăng Giáng muốn nói chính là như vậy. một trận gió thoáng qua, phiến lá xanh biếc dưới chân núi gợn lên những lọn sóng nhỏ, nhìn giống như một hồ nước, bập bềnh trôi về phương xa, xa xa có ánh sáng long lanh, là ánh nắng ban mai đổ xuống, trông rất an tường, tất cả mọi thứ, đều như hướng về phía thái dương, tràn trề sức sống.
Tôi hứng thú hỏi Lăng Giáng có phải ý cô ấy là vậy không, Lăng Giáng lắc đầu nói:
- Ý của tôi là, sau này anh đừng học thợ thuật nữa.
Nghe nói như thế, tôi nháy mắt hóa đá!
Nhưng rất nhanh Lăng Giáng bỗng dưng cười khẽ một tiếng, quay đầu đi nói:
- Nói đùa với anh thôi, đúng là như anh nói, hãy là chính anh!
Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn ngây người! thật sự, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lăng Giáng cười, không ngờ gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng đó khi cười lên, lại có thể khiến người ta u mê đến vậy.
Lăng Giáng cũng có lúc tinh nghịch? Cô ấy cũng có lúc nói đùa với tôi?
Nói thật, có một giây phút, tôi cảm thấy tất cả tán lá xanh trong thôn Trương gia đều biến thành màu xám, ánh mặt trời cũng trở nên hắc ám, chỉ có nụ cười nhàn nhạt của nàng, mới là màu sắc kiều diễm nhất thế gian này.
Gió nhẹ vuốt khẽ lên mái tóc nàng, thổi bay mấy sợi tóc trước trán, nàng vươn ngón tay ngọc, vuốt tóc sang mang tai, quay đầu đi, ý cười trên mặt tan dần, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng trước kia, đưa mắt nhìn xa xăm, không nói gì nữa.
Tôi làm bộ ho khan một tiếng xoa dịu không khí, cảm thấy vòng vèo đủ rồi, vì thế tôi hỏi:
- Lúc nãy Trương mù nói tôi chiếm được món hời lớn, món hời đó rốt cuộc là gì?
Lăng Giáng trừng mắt nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục ngắm sông, dùng ngữ khí cực kỳ ảm đạm nói:
- Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn nói cái gì, hơi thở của anh đều nhanh hơn rồi, vừa nhìn đã biết trong đầu đang nghĩ chuyện không lành mạnh, sau này bớt ở chung một chỗ với cái thằng cha Trương Phá Lỗ kia đi, trong đầu chỉ toàn tư tưởng tình dục, không học được cái gì đàng hoàng hết.
Tôi ‘ờ’ một tiếng, vừa định nói tôi nhớ rồi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng nói quen tai:
- Lăng Giáng, cái tông môn nhà cô, tôi biết ngay cô sẽ nói xấu sau lưng tôi mà, ông nằm sấp ở đây nghe cả buổi, cuối cùng cũng bị ông bắt tại trận, hiện tại cô còn gì để chối cãi nữa không hả?
Lăng Giáng quay đầu lại liếc nhìn Trương mù, tôi nhìn được ra, ánh mắt của cô ấy giống hệt ánh mắt Trương mù từng dùng để nhìn tôi, vô cùng khinh bỉ, sau đó, Lăng Giáng rất bá đạo nói một câu:
- Tôi nói đấy, anh có thể làm gì nào?
Trương mù nghe Lăng Giáng nói vậy, cả người hơi ngẩn ra, có lẽ tình huống này không giống như anh ta nghĩ, theo như suy nghĩ của người bình thường, nếu nói xấu sau lưng người khác bị phát hiện, nhất định là cúi đầu nhận lỗi, nhưng Lăng Giáng là ai, là hoa khôi giảng đường lạnh lùng đấy! cô ấy sẽ nhận lỗi sao? vì thế, Trương mù ngây người rồi, anh ta hoàn toàn không ngờ, Lăng Giáng lại trực tiếp thừa nhận, còn bày ra vẻ mặt xem thường anh ta.
Một lúc sau, Trương mù mới phản ứng lại nói:
- Tôi có thể làm được gì cô? Câu này mà cũng dám hỏi? --- đợi một chút, đúng là tôi cũng chưa nghĩ tới vấn đề này bao giờ, đợi tôi nghĩ xong rồi lại tới tìm cô tính sổ, cái tông môn nhà nó, vừa rồi tôi nằm sấp ở kia lâu như vậy, đều là công cốc sao?
Sau khi Trương mù rời đi, tôi lại hỏi Lăng Giáng:
- Không phải nói Huyết Trì phải thấy máu mới bị phá sao? vì sao tôi còn sống?
Lăng Giáng nói:
- Đó là cấm địa do ông nội anh tạo ra, ông ấy sẽ giết anh ư? hơn nữa, đây vốn dĩ là một bàn cờ, cố tình sắp xếp cho anh --- không đúng, không thể nói vậy, là sắp xếp cho người đầu tiên nhảy vào trong, ai nhảy vào đầu tiên, thì người đó sẽ đạt được món hời lớn mà Trương Phá Lỗ nói, còn về món hời gì, Trương Phá Lỗ nói không sai, quả thật không thể cho anh biết, nhưng sau này anh nhất định sẽ biết.
Tôi hỏi:
- Vậy được rồi, tôi hỏi câu khác, bàn cờ cô nói, là bàn cờ gì?
Lăng Giáng nói:
- Một bàn cờ đã được người của ba gia tộc sắp xếp từ năm mươi năm trước, anh, tôi, Trương Phá Lỗ, ba chúng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.