Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy Lăng Giáng nói như vậy, lần trước cô ấy nói chúng tôi đều là quân cờ, là lúc gặp nhau lần đầu tiên trong trường, cô ấy nói, chúng tôi học cùng một ngôi trường, không phải ngẫu nhiên, hiên tại, lại nói như thế, nhưng, bàn cờ này rốt cuộc là gì? vì sao ba người chúng tôi đều là quân cờ? Nếu đều là quân cờ, người thế hệ trước bọn họ rốt cuộc hy vọng chúng tôi đi làm chuyện gì?
Lăng Giáng lắc đầu. Cười khổ một tiếng:
- Rất tiếc, tôi cũng không biết bàn cờ này là gì, cũng không biết tiếp theo chúng ta phải làm gì, hiện tại mỗi một chuyện chúng ta trải qua, gần như đều có hình bóng người thế hệ trước của ba nhà, cho nên tôi biết, đây nhất định là bàn cờ bọn họ bày ra, khiến chúng ta không tự giác được mà bước vào.
Lời Lăng Giáng nói khiến tôi nhớ tới mấy câu độc thoại của ông Trương Tiệm lúc ở trong quan tài, ông ta cứ nói ông ta thua rồi, lại thua rồi. tôi nghĩ, nhất định cụ ông của ba nhà sau khi bày ra bàn cờ này, đã cá cược, mà còn cá cược nhiều điều, cho nên ông Trương Tiệm mới nói như vậy.
Hiện tại hồi tưởng lại, lúc tôi thả mình xuống, hình như sau lưng còn truyền đến tiếng nói ai oán của ông Trương Tiệm ‘cái thằng chó này, quả nhiên lại thắng rồi!’
Lúc ấy tôi không hiểu lời này có ý gì, nên cũng không để ý, nhưng hiện tại sau khi nghe Lăng Giáng nói vậy, tôi mới hiểu, ‘thằng chó’ trong miệng ông Trương Tiệm, có lẽ chính là ông nội tôi, tôi đoán khi đó bọn họ nhất định đã cá cược xem ai là người nhảy xuống đầu tiên, thì ‘món hời lớn’ kia sẽ thuộc về người đó.
Vì để đảm bảo tính công bằng, cho nên ai cũng không nói chân tướng ra, mà sắp đặt bàn cờ này, dùng sống chết để đặt được, để ba đứa đời sau chúng tôi tự mình lựa chọn.
Quả nhiên là bạo tay, cũng quả nhiên là phong cách của ông nội tôi --- nhưng, ba cụ ông làm thế này có phải có chút không ‘phúc hậu’ rồi không? tôi trước kia nghĩ chỉ có ông nội tôi mới hãm hại cháu, không ngờ, hai nhà khác cũng cùng một ‘đức hạnh’ như thế!
Thảo nào Lăng Giáng lại ngồi ngẩn người ở chỗ này, nhất định là vì cảm thấy bị ông nội lừa gạt, có chút không vui, cảm giác vận mệnh của mình bị chi phối, có chút không cam lòng. Mà người chi phối cô ấy, lại chính là ông nội, cho nên hiện tại cô ấy có chút mông lung, không biết có nên phản kháng hay không, nhưng lại nói, cho dù muốn phản kháng, cũng không có biện pháp phản kháng, thế nên hiện tại cô ấy mới buồn phiền như vậy.
Vì thế, cô ấy mới bảo tôi hãy là chính tôi.
Lăng Giáng ngồi trên núi rất lâu, tôi vốn định xuống dưới tìm Trương mù, nhưng Lăng Giáng nói người nhà họ Trương đang xử lý chuyện trong nhà, bảo tôi đừng xuống là tốt nhất.
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nhiều thi thể treo trên rừng tre như thế, quả thật cần phải xử lý, đây đều là những chuyện xấu trong nội bộ thôn Trương gia, tôi là người ngoài không tiện nhìn, còn cả trưởng thôn Trương Tiệm của bọn họ nữa, không biết sẽ bị nhóm thôn dân xử lý ra sao, dù sao, trên người hắn cũng có ba hồn của Trương Tiệm thật, có thể được coi là nửa Trương Tiệm, không biết hiện tại trong lòng Trương mù đang nghĩ thế nào.
Tôi vốn dĩ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lăng Giáng, nhưng nghĩ tới hiện tại tâm tình cô ấy không tốt, chỉ đành ngậm chặt miệng, cứ ngồi như thằng ngốc bên cạnh cô ấy.
Mãi cho đến giữa trưa, tiếng gọi của Trương mù truyền đến từ giữa sườn núi, gọi chúng tôi xuống ăn cơm.
Nghe thấy tiếng gọi của anh ta, tôi biết chuyện không thể giấu nữa rồi, còn chưa kịp nghĩ ra phải giải thích thế nào, đã xuống tới giữa sườn núi, Trương mù nổi giận đùng đùng hỏi tôi:
- Cái tông môn nhà cậu, điện thoại tôi đưa cho cậu đâu rồi?
Trong đầu tôi lóe lên một tia tinh quang, nói:
- Hết pin rồi, tự động tắt nguồn.
Trương mù ngờ vực liếc tôi một cái, không nói gì, sau khi xuống núi, vẫn chưa ăn cơm, Trương mù lập tức đi lấy một cái dây sạc, bảo tôi sạc điện thoại cho anh ta.
Tôi nói:
- Tôi không biết ổ điện ở đâu, hay anh tự sạc đi?
Trương mù nhận lấy điện thoại trong tay tôi, tôi kéo theo Lăng Giáng vội vàng chạy vào trong sân.
Lăng Giáng hỏi tôi:
- Có chuyện gì vậy?
Tôi nói:
- Sắp có hỏa hoạn rồi.
Tôi vừa nói xong, ‘phịch’ một tiếng, trong nhà có tiếng nổ mạnh, sau đó chợt nghe thấy tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết của Trương mù:
- Cái tông môn nhà nó, Lạc Tiểu Dương, thằng chó, hôm nay tao không đánh mày khóc ra tiếng mán, tao cùng họ với mày!
Tôi nói với Lăng Giáng:
- Tôi nhớ ra mình còn chút chuyện, tôi đi trước đây.
-----
Ăn cơm trưa xong, tôi ngồi ở bên ghế phụ xe HUMMER, Trương mù lái xe, vẫn lao như chưa bao giờ được lao giống lúc trước, đường thôn mà anh ta cứ làm như đường nhựa bằng phẳng, xe xóc lộn ruột, tôi thiếu chút nữa nôn hết bữa cơm trưa ra ngoài, có điều Trương mù vẫn còn nổi nóng, tôi không thể bởi vì vấn đề của mình mà mở miệng nói với anh ta, nhưng nghĩ tới phía sau còn có một nữ đồng chí, tôi mới luôn nhắc nhở Trương mù lái chậm một chút.
Trương mù nói:
- Phải mau chóng trở về Trùng Khánh, còn chậm trễ có thể sẽ xảy ra chuyện.
Tôi hỏi Trương mù:
- Xảy ra chuyện gì? ‘câu sinh hồn’ không phải vẫn còn mấy ngày nữa sao?
Trương mù cười lạnh nói:
- Ba ông già của ba nhà đã chơi gã kia một vố, cậu cảm thấy hắn nuốt được cục tức này sao? món hời lớn như thế, đừng nói là hắn, cho dù là một cao nhân đã nhìn thấu hồng trần như tôi cũng thèm đỏ mắt, huống chi là hắn?
Những gì Trương mù nói khiến tôi có chút lơ mơ, ba ông già của ba nhà không phải đã xếp một bàn cờ để chúng tôi chui vào sao? có lẽ là lừa ba chúng tôi, chứ sao lại là cái tên mãi không chết kia? được rồi, cho dù cũng lừa cả tên kia, nhưng ở trường học thì có liên quan gì? chẳng lẽ, trong này có quan hệ với nhau?
Trương mù nói:
- Tôi còn cho rằng cậu đã sớm nghĩ ra, được rồi, là tôi đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu, cậu nghĩ đi, trước lúc chúng ta tiến vào quan tài, họ Lăng đã hỏi câu gì?
Tôi nhớ lại, hình như Lăng Giáng hỏi Trương mù, thân thể của gã sống mấy trăm năm kia ở đâu, lúc ấy sau khi Trương mù kinh ngạc một hồi, liền lớn tiếng nói anh ta hiểu rồi, nhưng tôi không hiểu!
Trương mù nói:
- Thế nên? Thân thể của hắn đi đâu rồi? hiện tại cậu còn chưa hiểu?
Tôi nghĩ tới Trương mù vội vàng quay về trường học, liên hệ với những vấn đề lúc trước, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ trong ‘thái bình huyền quan’ chính là thân thể của gã mãi không chết kia?
Trương mù nói:
- Ngoài thân thể của hắn ra, còn có ai có bản lĩnh lớn như thế, mấy chục năm không có thợ nhân nào dám vào, ngay cả Trương Mục vào cũng bị đứt tay? Lại nói, mảnh đất vô gián bên chỗ trường học xảy ra chuyện, thôn Trương gia cũng có chuyện, con mẹ nó có phải quá trùng hợp rồi không?
Tôi hồi tưởng lại chuyện đã trải qua lúc trước, hết chuyện này tới chuyện khác, có phán đoán này của Trương mù, rất nhiều chuyện đã có thể giải thích dễ dàng.
Người giấy dùng ‘bảy trên tám dưới’ với chúng tôi trên tầng thượng, có lẽ chính là cái gã trong ‘thái bình huyền quan’ làm ra, chẳng qua hắn không thể đích thân đến, cho nên mới dùng một người giấy, nhưng chỉ một người giấy này, cũng thiếu chút nữa giải quyết được tôi và Trương mù, có thể nhìn được ra, thợ thuật của hắn đã đạt tới cảnh giới khủng bố thế nào.
Tôi nói:
- Không đúng, cho dù bên trong ‘thái bình huyền quan’ là thân thể của hắn, vậy thì có liên quan gì đến ba người đời sau của ba nhà chúng ta?
Trương mù nói:
- Cảm phiền cậu có thể có chút trí tưởng tượng được không? chứng cứ đều rõ ràng vậy rồi, cậu còn chưa hiểu? Năm mươi năm trước, không đúng, hẳn là sáu mươi mốt năm trước, là năm 1955, ông nội cậu lần đầu tiên trở thành người dẫn đầu, chuyện đầu tiên ông ấy làm, chính là huy động thợ nhân cả nước, tiêu diệt cá Quy Khư trên diện rộng.
Tôi cắt ngang:
- Chờ một chút, sao anh biết chuyện này? đến tôi còn không biết!
Trương mù nói:
- Hừ, lúc cậu và họ Lăng ở trên đỉnh núi ‘ân ái làm tình’ , tôi đã xuống núi hỏi ông nội tôi.
Trương mù nói xong, tôi vẫn đang nghĩ dưới núi kia không phải chính là Trương Tiệm giả sao? vì sao anh ta lại gọi ông ta là ông nội rồi?
Lúc này, trong tay Lăng Giáng đã xuất hiện một bông hoa, dùng ‘cành’ hoa kề lên cổ Trương mù.
Trương mù vội vàng sửa lại câu nói:
- Không phải ‘ân ái làm tình’ , là ‘nói chuyện yêu đương’! nói chuyện yêu đương! Nhất định không được kích động, đang trên đường cao tốc, tài xế chết rồi, các người cũng không sống nổi.
( trong tiếng Trung, nói chuyện yêu đương là 谈情说爱, nhưng ông Trương mù cố tình thay một chữ 说 thành chữ 做 , mà 做爱 thì có nghĩa là ‘làm tình’ á ==! Mệt mỏi với ông này thật.)
Tôi lúc này mới ý thức được, Trương mù còn chơi chữ, đợi tới khi Lăng Giáng lại lần nữa ngồi xuống ghế, Trương mù mới nghiêng đầu nháy mắt với tôi, hình như đang cầu cứu, tôi lo lắng Lăng Giáng không vui sẽ giải quyết anh ta thật, liền vội vàng nói:
- Sau đó thì sao?
Trương mù nói:
- Cái này còn chưa rõ sao, ông nội cậu rõ ràng biết tác dụng của cá Quy Khư, cho nên mới tiêu diệt cá Quy Khư khắp cả nước, chính là vì không muốn cho gã kia sử dụng giấu trời qua sông, đợi tới mười một năm sau, cũng là năm mươi năm trước, tên kia chỉ đành tìm tới thôn Trương gia, hại chết bố tôi, hòng chiếm lấy cả thôn Trương gia, kết quả thật không ngờ, ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã rơi vào bàn cờ của ba lão già Trương Tiệm, Lăng Nghiêm Đường, Lạc Triều Đình rồi.