Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 351 Vẽ một gương mặt

Là tiếng Trương mù!

Cuối cùng anh ta cũng xuất hiện rồi!

Tôi vội vàng gọi Trương mù, nhưng âm thanh lại phát ra từ cái đầu của bé gái, tôi không biết Trương mù nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này có nghĩ tôi đã bị bé gái ăn thịt rồi không. vì thế tôi vội vàng giải thích với Trương mù, mặt của tôi bị bé gái này trộm rồi, mau dùng dao chặt xuống đổi lại đi.

Trương mù đứng trước mặt tôi, nhìn nhìn ‘tôi’ lại nhìn nhìn tôi. sau đó vung tay đập vào sau gáy, một chân đá vào sau đầu gối tôi, lúc này, tôi lập tức quỳ xuống đất.

Sau đó tôi nghe thấy Trương mù chửi:

- Tông môn nhà nó, cậu có thể khiến tôi bớt nhọc lòng chút được không?

Tôi cảm thấy Trương mù tức muốn chết rồi, đường đường là một thanh niên Trùng Khánh, thế nhưng lại phun ra tiếng Đông Bắc.*

(Đông Bắc là chỉ 3 tỉnh Hắc Long Giang, Liêu Ninh, Cát Lâm và phần phía đông khu tự trị Nội Mông Cổ: từ xưa người Đông Bắc nổi tiếng ăn to nói lớn, mạnh mẽ dũng cảm to gan trượng nghĩa coi thường pháp luật, nói hơi thẳng một chút thì là thô lỗ ( những đây chỉ là cách nói vậy thôi chứ không thể đánh đồng tất cả. ở đâu cũng có người this người that đúng hem ^^! Nhưng mà nói thật là trai gái miền bắc nhất là vùng đông bắc hầu như đều cao to mlem =(( lạc vào rừng trai miền bắc Trung Quốc thì phải nói là đã cái lư luôn các má ạ, có cảm giác mình thật nhỏ bé được các anh trai em trai bao bọc. Mình có ông bạn người miền bắc TQ cao 1m83 mà ổng còn nói 1m83 ở chỗ ông ấy vẫn chưa tính là cao . ý cha hình như hơi lạc đề, ý là chỉ Trương mù hung hăng dữ tợn, ăn nói cọc cằn nhen.)

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu là tôi, tôi cũng tức chết. mới bao nhiêu lâu đâu, tôi đã bị bé gái này trộm mặt rồi. đổi lại là ai, đều tức giận. nhưng, cái này cũng không thể trách tôi hoàn toàn, tôi gần đây không chiêu âm lắm, nhưng dưới chân lại nhiều thêm một đôi giày âm. Có thể không chiêu âm sao? mà đeo đôi giày này vào, cũng không phải là ý định của tôi, cái này cũng đã trải qua sự đồng ý của Trương mù. Cho dù phải truy cứu trách nhiệm, Trương mù cũng có một phần.

Đương nhiên , lời này tôi chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không thể nói ra, bằng không tôi không bị anh ta đánh chết cũng bị đánh tàn phế.

Tôi thấy Trương mù xếp bốn ống tre dài ngắn giống nhau ở bốn phía quanh người ‘tôi’. ở hai bên trái phải của ống tre đều đặt bốn đồng tiền. thủ pháp nhìn qua rất giống cách đặt cầu Nại Hà. Nhưng anh ta dùng ống tre chứ không phải chỉ đỏ.

Trương mù từng nói, thợ thuật trong thiên hạ, phần lớn đều tương thông, hoàn toàn không cần thiết phải câu nệ những thứ nào giống và không giống nhau. Chỉ cần hoàn thành cái hình thức kia, như vậy một loại đồ vật thậm chí những loại tương tự, đều có thể thay thế cho nhau. Đương nhiên, nguyên trạng vẫn là tốt nhất. hiệu quả cũng tốt, nhưng dưới tình huống không có, đổi thành dùng cái khác cũng hoàn toàn có thể.

đơn giản nhất là ví dụ ‘dẫn hồn qua sông’ . lẽ nào phải xây ra một cây cầu thật, quả thực hao người tốn của, còn không thể kịp thời xử lý. Cho nên dùng một chậu nước thay thế Nại Hà, không chỉ mau lẹ, mà còn thực dụng. vì vậy tôi nghĩ, ống tre hẳn là thay thế cho chỉ đỏ, dù sao Trương mù cũng không giống Trần tiên sinh và Lăng Giáng . trên người lúc nào cũng mang chỉ đỏ.

Nhưng, sau khi đồng tiền cuối cùng đặt xuống, tôi có cảm giác mình như tiến vào trong một ao nước sâu, bốn phía một mảnh tối đen, còn giá lạnh thấu xương!

Tôi nhớ rõ đống lửa nhỏ ở ngay sau lưng mình, cho dù lửa tắt, cũng có đốm lửa còn sáng, tuyệt đối không tối đen như bây giờ, lại nói, nếu đúng là lửa tắt, trong hang cũng không thể lập tức trở nên lạnh như thế! quả thực lạnh đến mức răng tôi đã bắt đầu run rẩy.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói của bé gái, nó nói nó không muốn ở trong này, nơi này lạnh lắm, nó muốn bò lên trên, muốn phơi nắng…..

Tôi nghe đến đó, nghĩ thầm, chẳng lẽ ngày trước nó luôn phải ở cái nơi như thế này?

Cũng đúng, không phải bố tôi đã nói rồi sao, bé gái này chết ngạt nước trong lúc đang gội đầu ở nhà, cho nên bị mặt nước soi, trên dưới mới xuất hiện hai bím tóc đằng trước và đằng sau. Cũng là bởi vì chết ngạt trong nước, cho nên nó mới cảm thấy rất lạnh, cảm giác như đang ngâm mình trong ao sâu.

Mặt khác, phía trước đã nói qua, nếu là người chết trong nước, vậy thì người âm không thể chạy ra khỏi mặt nước, trừ phi tìm được kẻ chết thay, mà bé gái này vẫn luôn đi theo tôi, là bởi vì nó không chết trong nước, nghĩ hiểu ra điều này, tôi cuối cùng cũng biết vì sao mình lại lạnh như vậy.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mi tâm đau nhói, tôi theo bản năng nhắm mắt, nhưng trước lúc mắt hoàn toàn khép lại, tôi nhìn thấy cơ thể của tôi bay lên cao rất nhanh, mà cơ thể của bé gái lại không ngừng hạ xuống, nơi nó trú ngụ, nhìn giống như một cái giếng! mà cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy đằng trước bé gái không phải là một bím tóc đuôi ngựa nữa, mà là một gương mặt nhìn như cái bánh!

Chờ tới khi tôi mở to mắt nhìn, phát hiện bốn phía sáng trưng, đống lửa vẫn cháy, Trương mù đặt mông ngồi xuống trước mặt bé gái, cúi đầu vẽ vẽ cái gì đó.

Tôi cúi đầu nhìn hai tay, trên tay là quạt hương bồ và cây đuốc, tôi vội vàng ném cây đuốc đi sờ sờ mặt mình --- quả nhiên đã quay về thân thể chính mình!

Nói cách khác, vừa rồi mi tâm đau, là do Trương mù dùng miệt dao chém mặt tôi ra khỏi đầu bé gái, sau đó lại lắp lại vào người tôi, quá trình này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đủ để thấy tốc độ của Trương mù nhanh thế nào, không hổ là thợ nhân thiên phú trăm năm có một!

Cảm giác được khống chế cơ thể mình thật là tuyệt vời, tôi vội vàng nhảy nhót tại chỗ một hồi, một chữ ‘sướng’ làm sao lột tả được hết?

Nhưng tôi không vui được bao lâu, bởi nhìn thấy thân thể bé gái vẫn còn đang trong giếng nước làm bằng ống tre khẽ run rẩy, tôi hỏi Trương mù:

- Hiện tại đang làm gì vậy?

Trương mù nói:

- Vẽ cho nó một gương mặt.

Lúc anh ta nói, tôi đã đứng bên cạnh Trương mù, nhìn thấy trên đầu gối anh ta có một tờ giấy, bên trên vẽ gương mặt của một bé gái,vẫn đang vẽ mắt, nhìn đến đây, tôi liên tưởng đến ‘tài năng hội họa’ của Trương mù, vội vàng đoạt lấy cái bút trong tay anh ta, nói:

- Để tôi vẽ.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, có phải nghi ngờ trình độ vẽ tranh của tôi không?

Tôi nói:

- Đâu phải, tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghi ngờ. nhưng anh tự nhìn mấy người giấy anh vẽ đi, đứa nào đưa đấy mắt tròn vo? Gương mặt thế này, anh cũng không biết xấu hổ vẽ ra?

Trương mù nói:

- Đó là tôi không muốn vẽ quá đẹp, tránh cho bọn người âm kia thông linh chiêu âm --- cái thằng chó này, cậu thì vẽ đẹp lắm đấy?

Qua một lúc sau, Trương mù đến gần tôi, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu chắc chắn ngành học của cậu không phải là mỹ thuật?

Tôi nói:

- Không phải, bố tôi từ nhỏ đã thích vẽ tranh, đây là ông ấy dạy tôi.

Quả thật, nếu ngày trước điều kiện gia đình cho phép, tôi cảm thấy bố tôi rất có thể sẽ trở thành một họa sĩ, chỉ tiếc, hai tay của bố, vì ngày ngày cầy cuốc trồng trọt làm ruộng, bây giờ đã bám đầy vết chai sạn rất dày, không bao giờ cầm bút được nữa.

Tôi vừa vẽ tranh, vừa nghe Trương mù lải nhải bên tai:

- Cậu có biết vẽ mặt cho người chết, quan trọng nhất là gì không?

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Anh ta nói:

- Là không được mang bất cứ sắc thái nào, lúc cậu vẽ mặt, không được nghĩ tới một người nào đó, cũng không được mang tâm tư nhớ thương. Bằng không, người mà cậu nghĩ đến nhất định sẽ bị giảm thọ.

Lòng tôi cả kinh, tôi nói:

- Vậy phải làm sao đây?

Trương mù nói:

- Tôi biết ngay thằng ngốc cậu nhất định đang nghĩ tới phụ nữ! Cậu nghĩ vẽ tranh rất đơn giản sao? vớ vẩn! lúc vẽ đầu óc phải trống không, điểm này, không có nhiều người làm được!

Tôi vừa vặn vẽ xong bức tranh, nói thật, lúc vẽ đúng là tôi đã nghĩ tới khuôn mặt của Lưu Tang Y! không phải là gương mặt cám rỗ người khác ngày thường. mà là gương mặt đau khổ lúc chị ta sắp chết. hiện tại xem ra gương mặt này không thể dùng rồi.

Không ngờ Trương mù giật bức vẽ lại, lót thêm một tờ giấy lên trên, bắt đầu nâng bút mô phỏng.

Trời má, con mẹ nó đúng là biện pháp hay! Như vậy, chỉ cần toàn tâm toàn ý vẽ theo bức tranh phía dưới, căn bản sẽ không nghĩ tới gương mặt của bất cứ ai, đầu óc Trương mù xoay chuyển thật sự quá nhanh.

Không bao lâu, bức tranh của Trương mù đã xong, anh ta bảo tôi hơ bức tranh này trước đống lửa cho mực khô, kế đó, anh ta vo tròn tờ giấy này lại, nhét vào một ống tre, ra sức lắc lên lắc xuống, đợi tới khi lấy giấy ra, giấy trắng đã biến thành màu vàng.

Hai tay Trương mù kéo hai góc tờ giấy, đứng trước người bé gái, hai tay run lên, gương mặt trên tờ giấy rơi xuống, rơi vào trong ‘giếng’ vừa vặn dính chặt vào cái đầu hơn nghển lên của bé gái.

Xong xuôi, Trương mù bỏ mấy ống tre quanh người bé gái ra, tôi thấy bé gái vui sướng sờ sờ mặt mình, sau đó quỳ trước mặt chúng tôi, cung kính dập đầu lạy chúng tôi ba cái, lạy xong, bé gái hoàn toàn biến mất.

Trương mù nói:

- Thực ra có đôi khi những gì người âm hiểu còn đơn thuần hơn so với chúng ta. Những gì bọn họ muốn, ít hơn những gì chúng ta muốn rất nhiều, là tâm cơ con người quá phức tạp, cuối cùng người bị thương tổn, vĩnh viễn là những người vô tri không biết gì. bé gái kia vừa rồi là một trong số đó, mà trong chuyện này, ông nội cậu Lạc Triều Đình không thể trốn tránh trách nhiệm! nếu tôi đoán không sai, bé gái này và sự ra đời của cậu có liên quan đến nhau!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất