Trương mù nói vậy khiến tôi nhớ tới những lời mẹ mình từng nói. Lúc ấy Trần tiên sinh hỏi bố mẹ tôi về chuyện Vương Nhị Cẩu. sau đó lại nói sang chuyện bé gái kia, mẹ tôi nói ngày em gái Vương Nhị Cẩu hạ táng, là ngày tôi ra đời.
Chẳng lẽ đây là trùng hợp?
Tôi không tin lắm, bởi vì có một ông nội giỏi mưu kế như vậy, sao có thể để tôi sinh ra vào thời điểm đó? cho nên trong này chắc chắn có sự sắp xếp của ông nội, nhưng cụ thể là gì, bây giờ vẫn chưa biết, tôi hỏi Trương mù, anh ta cũng lắc đầu, nói tạm thời chưa nghĩ ra. Ra ngoài trước rồi nói.
Tôi nói:
- Tìm thấy hồn ông bác tôi chưa?
Nói xong, anh ta ném lồng bắt dế cho tôi, trong lồng, nhốt một con dế mèn nho nhỏ, nhìn trông rất yếu ớt. cứ như lúc nào cũng có thể lăn ra chết. tôi không có hỏi Trương mù làm thế nào tìm thấy. có chắc chắn đây là ông bác tôi hay không, bởi vì tôi biết, thời gian không còn nhiều, cho dù trong lồng bắt dế không phải là ông bác, tôi và Trương mù cũng phải ra ngoài.
Vì thế tôi hỏi:
- Anh tìm thấy lối ra rồi?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu nghi ngờ trình độ của tôi?
Tôi nói:
- Không phải, chủ yếu là nơi này rất phức tạp, tôi đây không phải là sợ anh ‘mã thất tiền đề*’ hay sao?
*mã thất tiền đề: 马失前蹄 – nghĩa đen là ngựa mất móng trước, ý nói phạm sai lầm.
Trương mù nói:
- Thế còn tạm nghe được, đi theo, đừng mất dấu.
Nói xong, anh ta lại giống như lúc trước, buộc một sợi dây thừng lên bụng tôi, một đầu khác buộc lên bụng anh ta. Buộc xong, anh ta đi đằng trước.
Tôi hỏi:
- Lần này anh không để một người giấy dẫn tôi đi nữa chứ?
Trương mù đáp:
- Cậu thấy tôi giống hạng người đó à?
Tôi nói:
- Không giống , bởi vốn dĩ đã là hạng người đó.
Vừa nói xong, tôi nghiêng người nhảy sang một bên, quả nhiên Trương mù giơ chân đá. Đá và khoảng không, tôi thấy anh ta chuẩn bị đá thêm cái nữa, vì vậy vội vàng chuyển để tài:
- Lúc đầu không phải vẫn bình thường sao? sao tự nhiên lại biến thành người giấy?
Trương mù nói:
- Bà già kia chỉ muốn một mình cậu đi, nếu tôi cũng đi, có thể sẽ không tìm được thợ đài.
Tôi nói:
- Cho nên trước đó anh đã biết Lưu Tang Y chỉ muốn một mình tôi đến?
Anh ta nói:
- Cũng không phải ngay từ đầu, cậu còn nhớ hai người giấy nhìn chằm chằm chúng ta không? đó là thời điểm Lưu Tang Y truyền tin cho tôi, chỉ để một mình cậu đi.
Tôi nói:
- Anh không sợ tôi bị chị ta giết chết?
Anh ta đáp:
- Thế bây giờ cậu đã chết chưa? Chưa chết thì ngậm mồm vào cho tôi!
Tôi cười một tiếng nói:
- Có phải anh sợ ‘dục hỏa’ của chị ta, nên mới không dám đi không?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, tôi phải sợ thứ đó ư? Ông là vì thấy bên chỗ ông bác cậu có động tĩnh, cho nên mới cố tình chạy qua xem.
Tôi nói:
- Tôi đi một đoạn rất xa, mới nhìn thấy đội ngũ của ông bác. Thời gian không khớp, anh chớ có định gạt tôi. có điều lại nói, không phải anh đang giả dạng người giấy à? Sao cũng bị ông bác tôi phát hiện rồi?
Trương mù nói:
- Nhà họ Lạc các người không ai tốt đẹp cả! ông ta hẳn là đã sớm phát hiện ra tôi rồi. nhưng không nói, chờ tôi đi đến trước mộ phần bà nội cậu, mới đột kích tôi. cậu nghĩ xem, nhiều người giấy như thế, tôi làm sao là đối thủ được?
Tiếp tục đi lên trước, tôi tiếp tục hỏi:
- Ông bác tôi nói nhà họ Trương vẫn còn bí mật. còn cả hình xăm trên người anh gọi là ‘Tiệm’. tôi vốn định đi xăm một hình như thế, nhưng ông bác không cho, còn bảo tôi đợi anh tỉnh lại, hãy hỏi anh xem phải trả cái giá đắt thế nào?
Tôi không thấy Trương mù có biểu cảm gì, nhưng đứng từ góc độ của tôi, vẫn thấy thân người Trương mù khẽ run lên một chút.
Anh ta nói:
- Có một số việc, cậu vẫn là không biết thì tốt hơn. Cho dù muốn biết, cũng không phải lúc này, chờ một khi thời cơ chín muồi, cậu tự nhiên sẽ hiểu.
Lại là trò lý do thoái thác, tôi đã nghe tới mức cái lỗ tai có vết chai rồi. Trần tiên sinh cũng nói vậy, Lăng Giáng cũng nói vậy, hiện tại Trương mù cũng nói vậy. tôi không hiểu, nếu việc này sớm hay muộn bọn họ đều phải nói cho tôi biết, vì sao nhất định phải đợi đến sau này mới nói? Cảm giác này rất giống lúc đang xem phim truyền hình, người thân của nhân vật chính bị giết rồi, nhân vật chính mới đuổi đến nơi, vất vả lắm mới tìm thấy người sống, hỏi hắn là do ai làm? Mà vị đang hấp hối kia, toàn nói mấy lời khuyên bảo nhân vật chính mấy câu đại loại như không cần báo thù blah blah. Lại không nói hung thủ là ai. Đợi tới khi sắp sửa nói ra, thì lại ngỏm mất.
Tôi rất không hiểu trong đầu biên kịch nghĩ cái gì. dù sao tôi không thể hiểu nổi kiểu sắp đặt tình tiết thế này. nếu tôi là nhân vật chính, người đầu tiên tôi muốn giết, chính là biên kịch. Cũng giống như bây giờ tôi muốn một dao chém chết Trương mù. Nhưng tôi vẫn nhịn cảm xúc kích động này xuống, dù gì thì nếu tôi thật muốn động thủ, có mười thằng Lạc Tiểu Dương cũng không phải là đối thủ của một thằng Trương mù.
Dọc đường đi, tôi lại hỏi một ít vấn đề, có vấn đề Trương mù biết, có vấn đề không biết, có vấn đề biết nhưng không nói cho tôi nghe.
Đi được một lát, cuối cùng tôi và Trương mù cũng ra đến bên ngoài. Việc đầu tiên sau khi Trương mù ra ngoài là mở lồng bắt dế ra, thả con dế mèn đi, vừa thả vừa lẩm bẩm gì đó, rất dài, nhưng tôi nghe rất chăm chú. Tôi thấy con dễ mèn nhảy bật lên đằng trước ba lần, sau đó hoàn toàn biến mất vào trong bụi cỏ.
Làm xong, tôi mới đánh giá bốn phía một chút, vừa nhìn, tôi liền trợn trừng mắt, hang sừng trâu nằm ở cuối thôn. Nhưng hiện tại nơi tôi và Trương mù đang đứng, lại là sau một đống đất nhỏ ở đầu thôn. Chỉ cần đi thêm một đoạn, là nhìn thấy được nhà của thợ xây Trần.
Ngay từ đầu tôi còn đang nghĩ, lối ra này rõ ràng như thế, vì sao trước kia không có ai phát hiện, nhưng lúc sau đã hiểu, nơi này cách nhà thợ xây Trần rất gần. lại còn có một đống đất che đằng trước, người nào không biết còn tưởng là thợ xây Trần đào, cho nên không để ý. Hơn nữa mọi người cũng không quá quan tâm hang sừng trâu, có rất ít người vào, nếu đã vậy, ai mà ngờ được hang động lại vắt ngang qua cả thôn?
Sau khi ra ngoài, Trương mù liếc nhìn đỉnh Mũi Voi, nói:
- Thôn nhà cậu, chậc chậc, thực cho mẹ nó là một mảnh đất tốt, nhưng đáng tiếc quá!
Tôi hỏi, sao lại nói vậy?
Anh ta đáp:
- Sau lưng thôn là đỉnh Mũi Voi, trước mặt thôn lại có chín con sư tử, vốn dĩ chính là mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng. mảnh đất tốt thế này, cả nước cũng chẳng có mấy nơi. Ngoài ra, dưới chân đỉnh Mũi Voi, còn có một hang động xuyên qua, cậu nghĩ đi, hang động này là gì?
Tôi lắc đầu hỏi, là gì?
Anh ta mở miệng là mắng:
- Cái tông môn nhà cậu, quanh co khúc khuỷu, lại còn dài như thế, cậu còn chưa nghĩ ra? Con mẹ nó trước kia là long mạch! Nhưng không biết vì sao, long mạch bị lấy ra mất rồi, cũng chỉ còn lại một cái hang sừng trâu, bằng không thôn nhà cậu, khà khà, quý không thể dùng lời để tả!
Nghe Trương mù nói vậy, tôi lại lần nữa khiếp sợ, trước đó, cho dù đánh chết tôi cũng không tin nổi, hang sừng trâu có thể liên hệ được với long mạch, quan trọng nhất chính là, long mạch còn bị lấy đi? con mẹ nó, phải là người có bao nhiêu bản lĩnh mới làm được?
Tôi và Trương mù đi về phía cuối thôn, hiện tại mặt trời đã sắp xuống núi, tôi và anh ta mệt nhọc trong hang sừng trâu cả một ngày, tôi lo Lăng Giáng và Trần tiên sinh sẽ sốt ruột, cho nên đi rất nhanh.
Trương mù vừa đi vừa nói:
- Bên trong giới thợ nhân chúng tôi, có một kiểu người chuyên làm những chuyện thế này, cậu có nhớ là người như nào không?
Tôi gật đầu nói, thợ cạo đầu!
Anh ta gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó mới nói:
- Đúng, chính là thợ cạo đầu, xem ra từ rất sớm trước kia, thôn các cậu đã bị thợ cạo đầu nhắm trúng. Cũng không biết long mạch bị lấy đi từ bao giờ. Có điều hiện tại tôi cũng chẳng quan tâm, cậu biết điều tôi quan tâm nhất bây giờ là gì không?
Tôi hỏi, là gì?
Anh ta đáp:
- Vị trí chôn bà nội cậu. rốt cuộc là trên chỗ nào của long mạch? Nếu là vị trí khác, còn dễ nói, nhưng nếu là ở chỗ mũi, vậy có chút khó nhằn.
Tôi hỏi, vì sao?
Trương mù nói:
- Thằng ngốc, nếu có người bịt lỗ mũi cậu lại, cậu sẽ thế nào?
Tôi nghe xong kinh hãi, đáp:
- Mộ bà nội tôi bịt mũi long mạch?
Trương mù nói:
- Hiện tại cũng chưa chắc chắn, nhưng căn cứ theo đoạn đường vừa đi, vị trí của mộ bà nội cậu là nằm ở phần đầu, rất có thể sẽ bịt mũi.
Tôi hỏi:
- Nếu bịt mũi, vậy sẽ có hậu quả gì?
Anh ta nói:
- Hậu quả không lớn, dù sao cũng không còn là một con long mạch đầy đủ rồi, nhưng bà nội cậu ……
Nói đến đây, anh ta không nói tiếp nữa, mà lắc đầu, mặc kệ tôi hỏi như thế nào, cũng không nói tiếp.
Tôi và Trương mù gần như là chạy chậm suốt cả chặng đường đến cửa hang sừng trâu, thấy Lăng Giáng đứng trước cửa hang, không ngừng dùng hai tay đẩy những tảng đá chặn cửa hang ra. Trần tiên sinh khuyên một hồi, thấy vô ích, cũng chỉ đành giắc tẩu thuốc lên thắt lưng, cùng Lăng Giáng chuyển đá.
Trương mù làm bộ ho khan một tiếng, tôi thấy thân người Lăng Giáng run rẩy một chút, sau đó xoay người lại, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, mới quay người bước đi.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà còn sót lại chiếu lên người Lăng Giáng, giống như khoác lên mình nàng một tấm áo voan mỏng màu vàng nhạt. ánh tà dương kéo dài cái bóng nàng. Nàng chẳng nói câu nào, nhưng tôi lại thấy rõ, hai tay nàng đầy máu tươi…