Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 38 Còn có thể là ai?

Từ từ ---- sư thúc? !

Đây không phải Lưu quả phụ sao? Sao lại trở thành sư thúc của Trần tiên sinh? Có lầm hay không?

Một người phụ nữ đã chết một năm, lại có thể biến thành sư thúc của Trần tiên sinh? Tôi có cảm giác chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, con mẹ nó, đang đùa tôi à?

Thảo nào sau khi vào trong Trần tiên sinh lại bình tĩnh ngồi xuống ghế như vậy, còn đưa lưng về phía ‘Lưu quả phụ’, hóa ra, chị ta là sư thúc của ông ấy!

Bóng đen lúc trước xuất hiện trên cửa sổ đâu? Cẩu Đản đâu? Bọn họ đi nơi nào rồi? ngoài ra, Vương Nhị Cẩu không phải đã bị bác hai đưa đến nhà bà lão người giấy rồi sao? vì sao hắn còn xuất hiện trong này? Còn cả, miệng vết thương trên cánh tay Vương Nhị Cẩu cũng lành lại rồi? sao hoàn toàn không cảm thấy hắn đang đau đớn?

Trần tiên sinh hỏi người phụ nữ kia : ( tôi đã không biết nên gọi chị ta là Lưu quả phụ, hay là gọi tên khác).

- Sư thúc, người đến nơi này làm gì?

Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên xám xịt, nhẹ giọng nói:

- Ngao du bên ngoài đã mệt, nên mới trở lại.

Trần tiên sinh lại hỏi, vẫn chưa tìm thấy sao?

Người phụ nữ gật đầu:

- Nào có dễ như thế? Năm đó nhiều người tìm còn không thấy, huống chi là một người thiếu nữ yếu đuối như tôi?

Trần tiên sinh gật gật đầu, sắc mặt nặng nề, mà tôi, lại mặt mày ngơ ngác, tôi hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại không tiện chen miệng vào, bởi vì cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết người phụ nữ này rốt cuộc có phải Lưu quả phụ đã chết được một năm hay không.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, chỉ có Vương Nhị Cẩu bởi vì thần kinh đã điên loạn, vẫn đang run rẩy không ngừng, không dám chui ra khỏi gầm bàn, còn nhỏ giọng nỉ non ‘ đừng chặt tay tôi, đừng chặt tay tôi…..’

Tôi cúi người xuống, hỏi Vương Nhị Cẩu:

- Ai muốn chặt tay anh?

Nào ngờ Vương Nhị Cẩu lại vươn một cánh tay duy nhất đang ôm chân lên, chỉ ra sau lưng tôi.

Tôi quay đầu nhìn, nhưng ngoài một cánh cửa sổ giấy, thì cái gì cũng không có, nhưng ánh mắt hắn lại rất hoảng sợ, hoàn toàn không giống làm bộ, vậy có nghĩa, thực ra bóng đen kia vẫn còn ở đây, chẳng qua tôi không nhìn thấy hắn mà thôi.

Nhưng càng như vậy lại càng sợ hãi, thử nghĩ một chút, nếu một mình bạn ở nhà, đứng sau lưng bạn là một người âm, không cần biết là bạn làm gì, hắn đều ở sau lưng bạn, còn thi thoảng thổi thổi tóc bạn, bạn nói xem, có sợ không? dù sao, tôi cũng rất sợ.

Vì thế tôi hỏi Trần tiên sinh, cái bóng đen kia đâu?

Trần tiên sinh xua tay nói:

- Nếu sư thúc tôi đến rồi, Cẩu Đản sẽ không sao.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, cho nên lại hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần tiên sinh nói:

- Vị này chính là sư thúc tôi, cháu có thể gọi là cô Lưu --- à quên, chị Lưu.

Trần tiên sinh vội vàng đổi cách xưng hô, là bởi vì bị chị Lưu trừng mắt lườm một cái, nhìn được ra, Trần tiên sinh có phần sợ hãi chị Lưu, đây là sự sợ hãi của vãn bối đối với trưởng bối, nhưng Trần tiên sinh rõ ràng là bạn học của bác hai, đều sắp năm mươi tuổi, vì sao còn có một sư thúc ít hơn ông ấy 20 tuổi cơ chứ?

Tôi gọi một tiếng chị Lưu, chị ta gật đầu, mắt ướt long lanh nhìn tôi nói:

- Nhìn cũng khôi ngô tuấn tú đấy, khá giống Lạc Triều Đình lúc còn trẻ, nhưng đáng tiếc, bản lĩnh của ông ta, em không học được chút nào.

Chị ta hình như biết rất rõ ông nội tôi, hơn nữa còn biết vẻ ngoài của ông nội lúc còn trẻ, như vậy, vì sao hiện tại chị ta nhìn chỉ như ba mươi tuổi thôi?

Tôi không lên tiếng hỏi thắc mắc trong lòng, nhưng Trần tiên sinh lại mở miệng trước nói:

- Sư thúc, bác Đình có phải là thợ cản thi không? con thấy mộ của ông ấy dùng ‘đổi trắng thay đen’, còn cả…..

Trần tiên sinh còn chưa nói xong, đã bị chị Lưu đưa tay ra cắt ngang:

- Vẫn bạo tay như trước, tôi thấy trên thế giới này, ngoài ông ta ra, thật đúng là không có ai có thể chơi lớn như vậy, nhưng có một điểm con nói không đúng, mặc dù Lạc Triều Đình lấy thợ cản thi để xuất đạo, nhưng ông ta không được coi là một thợ cản thi chân chính.

Trần tiên sinh hỏi, vì sao?

Chị Lưu nghe thấy câu hỏi của Trần tiên sinh, không nói câu gì, giơ một tay tát vào đầu Trần tiên sinh, sau đó gằn giọng nói:

- Ở trước mặt tôi, xin nói tiếng phổ thông!

( chỗ này cần chú thích một chút, trong nguyên tác tiếng Trung của truyện, sử dụng rất nhiều từ ngữ địa phương Trùng Khánh Trung Quốc, trong quá trình dịch, Sam 2k5 cũng phải đi tìm hiểu, và làm quen với tiếng địa phương muốn nổ cái đầu 😭 bởi zị anh chị em hãy thương yêu bé Sam 2k5 bé bỏng nhiều hơn nhaaaaa. )

Nghe thấy thế, tôi thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, nhưng Trần tiên sinh lại không hề phản kháng, ngược lại còn bày ra bộ mặt ấm ức --- bạn có thể tưởng tượng không, một người đàn ông trung niên sắp năm mươi tuổi, bày ra bộ mặt đáng thương trước mặt một người phụ nữ ba mươi tuổi, sẽ là tình cảnh khiến người ta --- buồn nôn tới cỡ nào?

Chị Lưu không tiếp tục lòng vòng quanh vấn đề tiếng địa phương với Trần tiên sinh, mà giải thích:

- Lạc Triều Đình sinh ra vào một thời đại tuyệt vời, thời đại đó, nỗi buồn của những thợ nhân chúng ta là có chí hướng như lại không được thi triển, nhưng ngược lại, còn thúc đẩy kỹ thuật cách tân và dung hợp, cũng bởi vậy, mới xuất hiện rất nhiều người nổi bật, Lạc Triều Đình là một vị trong số đó, cho nên, chỉ gọi ông ta là thợ cản thi, thì tôi cảm thấy không thỏa đáng.

Tôi vẫn nghe thấy chị Lưu gọi thẳng tên ông nội tôi, có chút kì kì, nên hỏi một câu:

- Mạo muội hỏi một câu, chị Lưu bao nhiêu tuổi rồi ạ?

Chị Lưu liếc nhìn tôi, không ngờ lại bày ra bộ dáng ‘phong tình vạn chủng’, nói:

- Nghe thấy tôi gọi thẳng tên ông nội em, trong lòng không thoải mái? Nói thật cho em biết, chị già này năm nay đã sắp một trăm tuổi rồi, cho dù ông nội em còn sống, vẫn còn phải gọi chị đây một tiếng chị!

Tôi nghe mà con ngươi sắp rơi ra ngoài! Người này cũng thật biết chém gió! Sao chị không nói năm nay chị một nghìn tuổi? nhưng vẻ mặt dửng dưng của Trần tiên sinh đã nói cho tôi biết, chị Lưu không nói dối, vì thế tôi hỏi:

- Chị Lưu, bình thường chị hay mua mỹ phẩm dưỡng da ở đâu thế, hiệu quả tốt quá đi ạ?

Chị Lưu nghe xong, ngửa đầu ra sau cười lớn, hai ngọn đồi trước ngực phập phồng khiến tôi nhìn mà đau cả mắt, chờ tới khi chị ta vất vả lắm mới ngừng cười nổi, liền vươn một ngón tay ra ấn ấn lên trán tôi, cười mỉm nói:

- Nếu Lạc Triều Đình biết cháu trai ông ta trêu gái giỏi như vậy, không biết có bò ra từ trong mộ hay không.

Trần tiên sinh nói:

- Sư thúc, bác Đình đã bò ra khỏi mộ hai lần rồi.

Nụ cười trên mặt chị Lưu lập tức khựng lại, thật giống như hình ảnh vừa được máy ảnh chụp lại, chị ta nghiêm túc nhìn tôi hỏi:

- Ông ta nói thật à?

Tôi gật đầu, không biết vì sao chị Lưu lại đột nhiên nghiêm túc như vậy, không phải chị ta đã đi xem qua mộ phần của ông nội tôi rồi sao? không phải chị ta nói đúng là mạnh tay sao? chẳng lẽ chị ta không thấy ông nội từng bò ra khỏi mộ?

Chị Lưu thấy tôi gật đầu, không nói gì nữa, mà cau mày suy nghĩ, nhân lúc này, tôi tới gần Trần tiên sinh, nhỏ giọng hỏi:

- Trần tiên sinh, sư thúc ông rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

Trần tiên sinh nghĩ nghĩ nói:

- Nếu chưa chết, năm nay hẳn là chín mươi hai tuổi.

Tôi vừa nghe đầu đã nổ tung, hỏi tiếp:

- Là sao ạ?

Trần tiên sinh đáp:

- Sư thúc tôi chết lúc ba mươi tuổi.

Tôi lại trợn mắt há hốc mồm, Trần tiên sinh nói tiếp:

- Hiện tại bà ấy chỉ đang nhập vào thi thể của Lưu quả phụ mà thôi.

Tôi còn chuẩn bị hỏi Trần tiên sinh, nhưng lại bị chị Lưu cắt ngang, chị ta hỏi tôi:

- Còn xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?

Tôi nghĩ ngợi, liền kể lại chuyện ‘vạn chuột vái mộ’ và ‘ngũ thể đầu địa’ cho chị ta nghe, còn hỏi:

- Chị Lưu, chị có biện pháp giải quyết ‘ngũ thể đầu địa’ không ? bác cả em cũng nằm trong số đó.

Chị Lưu nghe tôi trần thuật xong, cười lạnh một tiếng, nói với tôi:

- Cả đời ông nội em tự phụ, tôi xem lần này hắn chắc là đã lật thuyền trong mương* rồi, vị chôn dưới mộ hắn dễ chọc sao? thế mà hắn cũng dám tự chôn mình vào!

( chú thích: ‘lật thuyền trong mương: gặp sự cố vốn dĩ không nên xảy ra, sự cố ập đến vào phút chót.)

Chị Lưu quả nhiên lợi hại,vừa nghe thấy tôi nói đến ‘vạn chuột vái mộ’ và ‘ngũ thể đầu địa’, đã biết ngay bên dưới mộ ông nội tôi vẫn còn một ngôi mộ khác.

Tôi không thể không hỏi lại một lần nữa:

- Chị Lưu, chị có cách giải quyết không?

Chị Lưu nói:

- Giải ‘ngũ thể đầu địa’ chỉ có thể đi tìm Trương mù Trùng Khánh, hắn cách nơi này gần nhất.

Trần tiên sinh hỏi:

- Sư thúc, chẳng lẽ người cũng không biết vị chôn phía dưới kia là ai?

Chị Lưu đã không còn quan tâm Trần tiên sinh có nói tiếng phổ thông hay không, chỉ thấy chị Lưu lắc đầu, nói:

- dẫn được ‘vạn chuột vái mộ’ tới, có thể đơn giản sao? sư phụ con không dặn dò con, ‘vạn chuột vái mộ, chỉ có chết không đường sống’ à? sao con còn ở đây làm gì?

Trần tiên sinh thở dài một tiếng, nói:

- Bác hai thằng bé đó là bạn học cũ của con, tóm lại, một lời nói không hết, sư thúc, thân thể lần này người chuẩn bị, thật không tồi.

Chị Lưu có chút hoảng sợ nói:

- Tôi tưởng là con chuẩn bị cho tôi, chẳng lẽ không phải con?

Trần tiên sinh đáp:

- Sư thúc, đây là vu thuật của thợ cản thi, con không có bản lĩnh này, hơn nữa, người phụ nữ người nhập, đã chết một năm rồi, nhưng nhìn lại giống hệt người sống, thợ cản thi bình thường cũng không có bản lĩnh này?

Chị Lưu bắt đầu luống cuống, hỏi:

- Không phải con, còn ai vào đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất