Chương 39. giấu trời qua sông
(che giấu, lừa dối)
Tôi không biết chị Lưu vì sao lại hoảng sợ như vậy.
Nếu Trần tiên sinh nói thật, vậy chị ta đã ‘sống’ trên đời này chín mươi hai năm rồi, đều đã nhìn thấu con người và sự đời, lại nói, chị ta chỉ nghe tôi nói, đã biết bên dưới mộ ông nội tôi vẫn còn một ngôi mộ khác, điều này chứng minh, chị ta là một thợ giày rất lợi hại, ít nhất, còn lợi hại hơn Trần tiên sinh. một ‘người’ lợi hại như vậy, vì sao sau khi biết thi thể này không phải do Trần tiên sinh chuẩn bị cho mình, lại hoảng sợ đến thế?
Tôi hỏi chị Lưu;
- Nếu thân thể này là người khác chuẩn bị, vậy có ảnh hưởng gì đến chị không?
Chị Lưu lắc đầu nói:
- Thật ra không có ảnh hưởng gì, với lại thi thể này hình như rất vừa vặn với tôi, cho nên vừa nhìn thấy cô ấy, tôi lập tức nhập vào, nhưng, Tiểu Dương, mấu chốt vấn đề không phải nằm ở chỗ này.
Tôi lắc đầu nói, em không hiểu.
Chị Lưu khẽ nhíu mày:
- Tuy rằng tôi không phải thợ cản thi, nhưng tôi biết cản thi thuật có liên quan đến thời gian tử vong của thi thể, thời gian tử vong càng ngắn, hiệu quả lại càng lớn, ngược lại, nếu thời gian dài, thì phải cần thợ cản thi có thực lực cao, giống như cỗ thi thể hiện giờ của tôi, Ân Nghĩa nói đã chết được một năm, trong những thợ cản thi tôi biết, không có mấy ai có thể bảo tổn được một xác chết không chút hư hỏng nào trong một năm, thậm chí da dẻ còn mềm mại thế này, tuyệt đối không phải là chuyện thợ cản thi bình thường có thể làm được, cho dù là những người tôi quen, đều rất có khả năng không thể làm được, mấu chốt của vấn đề nằm ở đây, rốt cuộc là ai, tạo ra thi thể này, mà ‘người này’ mới là quan trọng nhất! đã hiểu chưa?
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chắc chắn bọn họ vô cùng kiêng kị người thợ cản thi chưa lộ diện này.
Quả thật, một người lợi hại như thế, nhưng nếu không biết là ai, phỏng chừng ai cũng ăn không ngon ngủ không yên, dù sao ông nội tôi vừa mới hạ táng không lâu, thợ xây Trần cũng vừa hạ táng, hai người này đều không dễ đắc tội, nhất là ông nội tôi, nếu như thợ cản thi đang núp trong tối kia muốn động tay chân với ông nội, vậy thì sẽ xảy ra hậu quả thế nào, quả thực không dám tưởng tượng. Huống chi, bên dưới mộ phần của ông nội, vẫn còn một vị khác!
Chị Lưu hỏi Trần tiên sinh:
- Con ở đây cũng được một khoảng thời gian rồi, có phát hiện người nào khả nghi không?
Trần tiên sinh nói:
- Quá nhiều người khả nghi, một đôi vợ chồng già mãi không chết, một người gù, cả ba người toàn thân đều có âm khí rất nặng, cũng không phải nhân vật tốt đẹp gì.
Chị Lưu gật đầu nói:
- Đôi vợ chồng kia tôi biết, có lẽ không phải là bọn họ, con đừng đi trêu chọc họ, về phần người gù lưng, tôi cũng không biết, có cơ hội phải lĩnh giáo hắn một chút.
Trần tiên sinh đột nhiên vỗ đùi, hoảng hốt hỏi chị Lưu:
- Sư thúc, lần trước người xuất hiện là vào lúc nào?
Chị Lưu suy nghĩ một chút, nói:
- Đi lòng vòng bên chỗ Vân Nam,vốn tưởng rằng có thể sẽ tìm được manh mối còn sót lại, nhưng cái gì cũng tìm không được, sau đó, đã quay về.
Trần tiên sinh lại hỏi:
- Người ở bên Vân Nam có đắc tội với ai không?
Chị Lưu trầm tư một lúc, nói:
- Không có, tôi bận bịu trăm công ngàn việc, gần như cũng chẳng gây ra sự chú ý gì với người trong ngành, con hỏi cái này làm gì?
Trần tiên sinh nói:
- Người này, có thể là do người mang về.
Tôi vội hỏi, vì sao?
Trần tiên nói:
- Bằng không, người kia vì sao biết sư thúc muốn trở lại nơi này? Chuyện này con còn không biết, vì sao hắn biết?
Trần tiên sinh vừa nói xong, mọi người đều bừng tỉnh, đúng vậy, người kia có lẽ không phải là người trong thôn, nếu không vì sao hắn có thể biết rõ hành tung của một người ngoài thôn như thế?
Chỉ là, rất nhanh, tôi đã nghĩ tới chỗ sơ hở.
Tôi nói:
- Không đúng, người kia hẳn là người trong thôn!
Chị Lưu và Trần tiên sinh gần như cùng lúc lên tiếng hỏi tôi:
- Vì sao?
Tôi nói, bởi vì thân thể là này dành cho hai chúng ta!
Trần tiên sinh nói:
- Ý của cháu là, không cần biết sư thúc tôi có đến hay không, thi thể của Lưu quả phụ đều sẽ đặt ở đây để cho chúng ta nhìn thấy?
Tôi gật đầu, sau đó lắc đầu:
- Không hoàn toàn là đúng, thi thể của Lưu quả phụ nhất định sẽ đặt ở nơi này, nhưng người kia ngay từ đầu không tính để chúng ta nhìn thấy, chúng ta phát hiện ra chị ấy, chỉ là một sự trùng hợp.
Trần tiên sinh nói:
- Cháu nói chậm một chút, tôi hơi khó hiểu.
Tôi nói:
- Có ông A này có lẽ giống với chị Lưu, cũng cần cỗ thi thể này, nhưng lại bị một ông B khác ngăn cản, nhưng ông B phát hiện, bản thân cũng không thể ngăn cản ông A thực hiện kế hoạch do hắn vạch ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, cho nên B đã nghĩ ra một cách, làm lớn chuyện, kinh động tới Trần tiên sinh, vậy thì làm thế nào để làm lớn chuyện đây? Thì phải ra tay với người trong thôn, vả lại còn phải gần gũi với gia đình cháu, cho nên, hắn đã lựa chọn Cẩu Đản.
Trần tiên sinh không có ý kiến gì với cách giải thích của tôi, mà hỏi:
- Vì sao cháu lại nghĩ như vậy?
Tôi nói:
- Bởi vì cháu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt trên cửa sổ, lúc trước vẫn cảm thấy rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua, hiện tại mới nhớ, khuôn mặt đó, chính là Vương Xương Hoành! Chồng của Lưu quả phụ đã chết hai năm trước! tình cảm giữa Vương Xương Hoành và Lưu quả phụ rất có tiếng trong thôn, anh ta không thể lấy thi thể của Lưu quả phụ ra để làm trò đùa, chỉ có một cách giải thích, có người muốn làm chuyện xấu với thi thể của Lưu quả phụ, cho nên anh ta đã xuất hiện để ngăn cản.
Trần tiên sinh nghe đến đó, một tay lôi Vương Nhị Cẩu dưới gầm bàn ra, gầm lên:
- Thành thật khai báo, cậu định làm gì thi thể của Lưu quả phụ?
Trước lúc chúng tôi tiến vào, trong phòng ngoài thi thể của Lưu quả phụ ra, cũng chỉ có Vương Nhị Cẩu quỳ trên mặt đất, tuy rằng sau khi chúng tôi vào trong, biểu hiện của hắn thực sự rất sợ hãi, nhưng hắn lại sơ suất một chút, phải biết rằng, lúc trước hắn đã bị dọa phát điên, nhưng sau khi chúng tôi tiến vào, hắn thế mà lại biết kêu cứu! thử nghĩ, một kẻ điên, vì sao còn có thể kêu cứu? hơn nữa, từ giây phút Lưu quả phụ đứng dậy, Vương Nhị Cẩu còn cầu xin tha thứ , nhìn thế nào cũng cảm thấy khả nghi!
Vương Nhị Cẩu đẩy tay Trần tiên sinh ra, sau đó ung dung ngồi xuống bên giường, nhìn chị Lưu nói:
- Thân thể này đáng ra phải là của tôi! Đáng tiếc, bị chị hớt tay trên, đây là số mệnh, tôi chấp nhận.
Lời nói của Vương Nhị Cẩu, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là một tiếng sấm nổ đùng đoàng, cái gì mà đáng ra là của hắn? hắn cần thi thể này để làm gì?
Trần tiên sinh hỏi:
- Cậu cần thi thể này làm gì?
Vương Nhị Cẩu cười lạnh một tiếng, hỏi lại một câu:
- Trần tiên sinh, ông vậy mà cũng được mang danh là thợ giày, lẽ nào ông chưa từng nghe nói qua ‘giấu trời qua sông’?
Bộp!
Chị Lưu vỗ mạnh mặt bàn, bật dậy từ trên ghế, trừng mắt nhìn Vương Nhị Cẩu, hình như rất phẫn nộ, ngay cả hô hấp đã có chút dồn dập.
Vương Nhị Cẩu nhìn thấy phản ứng của chị Lưu, không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn cười nói:
- Ông xem, vị sư thúc này của ông còn biết.
Trần tiên sinh quay đầu lại nhìn chị Lưu, hỏi:
- Sư thúc, là sao vậy?
Chị Lưu nói:
- Chuyện này đợi sau này nói sau.
Nói xong, chị Lưu bước đến trước mặt Vương Nhị Cẩu, hỏi:
- Vì sao cậu biết ‘giấu trời qua sông’?
Vương Nhị Cẩu cười nói:
- Không chỉ có tôi biết, mà thợ xây Trần cũng biết, bằng không các người nghĩ vì sao thợ xây Trần phải chết? khà khà ~ ông ta nghĩ ông ta có thể, chỉ không ngờ, phải đặt tính mạng của mình vào.
Tôi cảm giác được chỉ số thông minh của mình lại lần nữa bị đả kích, thợ xây Trần vì cái gọi là ‘giấu trời qua sông’ mới chết? không phải Trần tiên sinh nói âm khí trên người chú ấy quá nặng, mới bị ép chết hay sao? sao hiện tại vào trong miệng Vương Nhị Cẩu, lại có cách giải thích khác? Rốt cuộc ai mới là người nói thật? còn cả ‘giấu trời qua sông’, rốt cuộc là thứ gì?
Chị Lưu đột nhiên nắm chặt cổ áo Vương Nhị Cẩu, hỏi lại câu hỏi vừa nãy.
Vương Nhị Cẩu cũng chẳng vì thế mà có phản ứng gì, hắn nhìn tôi chằm chằm, tiếng nói yếu ớt vang lên:
- Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, từ đầu tới cuối, tôi và thợ xây Trần đều bị ông Đình đem ra làm trò đùa.
Vừa nghe thấy tên của ông nội, tôi lập tức không vui, tôi hỏi:
- Anh có ý gì, chuyện của các anh, liên quan gì đến ông nội tôi?
Vương Nhị Cẩu có chút lơ đãng không tập trung, mặc dù bị chị Lưu túm cổ áo, hắn cũng mặc kệ, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc ánh trăng rọi vào mặt, tôi vừa hay nhìn thấy trong ánh mắt hắn, có sự tuyệt vọng.
Vương Nhị Cẩu tự sát rồi, là cắn lưỡi tự sát, mặc dù có Trần tiên sinh và chị Lưu, nhưng cũng không thể ngăn cản.
Lúc sắp chết, hắn nhìn tôi, nói một câu:
- Thi thể của Lưu quả phụ, là ông nội cậu để lại cho cậu!