Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 40 Chương 40. sương mù dày đặc

Nói xong câu đó, Vương Nhị Cẩu lập tức tắt thở.

Cùng chìm vào giấc ngủ sâu vĩnh hằng với hắn, là cả vô số bí mật hắn mang trên người.

Vương Nhị Cẩu vì sao lại đặt thi thể Lưu quả phụ trong nhà, hắn cần thi thể này để làm gì?

Ông nội tôi vì sao còn giữ lại một cỗ thi thể cho tôi? Để tôi học thuật cản thi? Nhưng, tôi đã sắp học xong đại học năm tư, liệu có quá muộn không?

Còn cả ‘giấu trời qua sông’ trong miệng bọn họ, rốt cuộc là gì? Hay cũng là một thợ thuật giống ‘Dẫn hồn qua sông’ ? nhưng vì sao chị Lưu nghe thấy mấy chữ này, lại cả kinh tới mức bật dậy khỏi ghế như thế? Vả lại nhìn bộ dáng của chị ta, hình như còn rất sợ hãi thứ này.

Ngoài ra, ông nội tôi rốt cuộc đã làm gì với Vương Nhị Cẩu và thợ xây Trần? mà khiến Vương Nhị Cẩu để lộ nét mặt tuyệt vọng như vậy, đến mức thà rằng tự sát, cũng không muốn sống trên thế gian này nữa, nhưng một người nếu đến ngay cả chết cũng không sợ, thì còn sợ cái gì ?

Tôi đột nhiên nghĩ đến thời điểm "Vương Nhị Cẩu " muốn chém tôi, miệng còn lẩm bẩm:

“chuyện hắn có thể làm, Trần Hưng Vượng tôi dựa vào cái gì mà không làm được?”

‘Hắn’ trong miệng chú ấy lúc đó, có phải chỉ ông nội tôi hay không? ‘chuyện’ mà chú ấy nói, có phải chính là thứ gọi là ‘giấu trời qua sông’ ?

Tất cả mọi chuyện, hình như đều bị chôn vùi cùng với cái chết của Vương Nhị Cẩu, tôi vốn tưởng rằng bắt được Vương Nhị Cẩu, là có thể tìm được càng nhiều manh mối, lại không ngờ rằng, chỉ đưa tới càng nhiều bí ẩn hơn.

Ánh trăng yếu ớt len lỏi vào trong nhà qua cánh cửa sổ giấy bị máu tươi nhuộm đỏ, tôi nhìn lại tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt, có cảm giác không biết phải làm thế nào, thế giới này không đơn giản như tôi nghĩ, ông nội tôi, khi còn sống đã sắp xếp một bàn cờ mà tôi không hay biết, tôi của hiện giờ, hình như chỉ là một quân cờ trong bàn cờ này mà thôi, bước đi trên con đường ông nội đã vạch sẵn khi còn sống, tôi không biết rốt cuộc ông nội có mục đích gì, tôi chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả.

Mà tất cả, hình như đều có liên quan đến ‘giấu trời qua sông’.

Nhưng ít nhất thì hiện tại có thể xác định một chuyện, thi thể của Lưu quả phụ, là ông nội tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước, hơn nữa, cũng chỉ có ông, mới có năng lực bảo tồn thi thể tốt đến vậy, sau khi ông qua đời, muốn Vương Nhị Cẩu giao thi thể này lại cho tôi, về phần vì sao, tôi hoàn toàn không biết.

Trần tiên sinh hỏi sư thúc ông ấy:

- Sư thúc, ‘giấu trời qua sông’ rốt cuộc là thứ quỷ gì?

Chị Lưu liếc nhìn Trần tiên sinh, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:

- Chuyện này về sau con không được phép hỏi lại nữa, cũng không cho phép bất cứ ai nhắc tới, nếu bị tôi phát hiện con để lộ ra ngoài, tôi nghĩ con biết thủ đoạn của tôi.

Trần tiên sinh nghe thấy câu cuối cùng của chị Lưu, tôi rõ ràng nhìn thấy thân người ông ấy khẽ run lên, hiển nhiên là rất sợ hãi thủ đoạn của chị Lưu.

Trần tiên sinh tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Chị Lưu nói:

- Các người ra ngoài đi, đi giải quyết chuyện đứa bé kia đi, nơi này giao lại cho tôi là được rồi.

Nói xong, chị Lưu khua tay, hạ lệnh đuổi khách.

Dù rằng tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chị Lưu, nhưng Trần tiên sinh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi, bảo tôi ra ngoài trước rồi nói sau, tôi chỉ đành cùng Trần tiên sinh ra ngoài nhà, sau khi ra khỏi cửa, Trần tiên sinh quay người đóng cửa lại từ bên ngoài, tôi nhìn qua khẽ hở, thấy chị Lưu đang hướng về phía Vương Nhị Cẩu, tay kết thành một thủ thế tôi nhìn không hiểu, lúc này cửa bị đóng lại, phía sau xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết.

Sau khi ra ngoài, Trần tiên sinh chưa đi được mấy bước, liền xoay người nhặt đồng tiền lúc trước ném ra lên, mà đồng thời chính lúc này, trong nhà truyền đến tiếng nói của chị Lưu:

- Thập tam thái bảo lạc tử định, Trần Ân Nghĩa, sư phụ con đối đãi với con không tồi, đến ngay cả chiêu thức ấy đều giao cho con .

Trần tiên sinh vừa đi vừa nhặt đồng tiền trên đất, hình như không quá để ý lời nói của chị Lưu, chỉ bình thản đáp:

- Là con có lỗi với sư phụ.

Tôi biết, Trần tiên sinh đang tự trách, lần trước bị mèo đen tấn công, dưới tình huống ‘vô kế khả thi’ , ông ấy đã phải chiêu gọi một tia tàn hồn cuối cùng của sư phụ ra, sau đó, ông ấy thử xem tiền đồng ba lần, lần cuối không dám xem kết quả, đã vội vàng thu lại, hiện tại bị chị Lưu nhắc tới, trong lòng đương nhiên không dễ chịu.

Tôi thấy lúc Trần tiên sinh xoay người nhặt đồng tiền, bóng lưng vốn dĩ không cao to lắm của ông ấy, càng còng xuống thêm, giây phút đó, tôi không thể không thêm kính sợ vị Trần tiên sinh này hơn, vốn dĩ ông ấy là một người ngoài cuộc, bởi vì có quan hệ với bác hai, nên mới đến trợ giúp, ông ấy vốn có thể rời đi từ sớm, nhưng lại chọn nán lại, giải quyết nhiều chuyện phiền toái, quan trọng nhất là, đến tận bây giờ, ông ấy vẫn chưa thu được đồng nào từ nhà tôi.

Vì để phân tán Trần tiên sinh thôi nhung nhớ sư phụ mình, tôi cố tình đi lên hỏi:

- Trần tiên sinh, thập tam thái bảo lạc tử định là gì ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Đây là bảo khố cất giữ rất cẩn mật của thợ giày chúng tôi, lần này cháu chưa có cơ hội nhìn thấy sự lợi hại của nó, về sau, có lẽ vẫn còn cơ hội.

Tôi gật đầu, nghĩ thầm, lần này giải quyết xong chuyện trong thôn, tôi cũng phải quay về trường học, đợi tới sang năm, tôi tốt nghiệp rồi, đến lúc đó, tôi còn phải đi tìm việc, bận rộn đi làm tan làm nuôi sống chính mình, nếu muốn lại nhìn thấy những chuyện lúc trước tôi cho rằng là chuyện hư cấu vớ vẩn, có lẽ cũng không còn cơ hội nữa, không biết vì sao, nghĩ đến đó, trong lòng có chút chán chường.

Lúc ra khỏi sân, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà, ánh đèn trong nhà xanh biếc, tôi hỏi Trần tiên sinh đó là cái gì, chị Lưu không sao chứ?

Trần tiên sinh nói:

- Cho dù tôi có chết, thì bà ấy cũng không sao.

Sau đó tôi lại hỏi, gương mặt ở trên cửa sổ kia đã đi đâu rồi?

Trần tiên sinh lúc này mới vỗ trán một cái, nói:

- Ôi chao, thiếu chút nữa thì quên, tên kia nhất định là đi tìm đứa bé Cẩu Đản rồi.

Trần tiên sinh nói xong liền bước sang sân nhà bên cạnh, vừa vào, đã cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, trong nhà chính châm một ngọn đèn dầu, vợ chồng chị Anh và hai người làm nghề giết mổ cầm dao ngồi cùng một chỗ với nhau, lúc tôi vào, thấy bọn họ quay đầu nhìn tôi và Trần tiên sinh, hai người làm nghề giết mổ lập tức đặt dao ngang ngực, cảnh giác nhìn ra hướng cửa.

Tới khi bọn họ nhìn rõ chúng tôi, mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Quan Sinh và chị Anh chạy đến, hỏi Trần tiên sinh, thế nào rồi?

Trần tiên sinh nói:

- Chậm trễ một chút, nhưng không sao, tên kia rất có thể sắp tới đây, hai người vào nhà ngồi, đừng ra ngoài.

Trần tiên sinh phân phó xong, gọi hai người làm nghề giết mổ lại, kêu bọn họ mỗi người đứng một bên phía đông cửa nhà bếp, còn nói:

- Mặc kệ có người nào đến, cũng không cho hắn vào, cho dù là tôi, cũng không được, hiểu chưa?

Hai người gật đầu, Trần tiên sinh lấy trong ngực ra hai lá bùa vàng, dán lên lưng hai người, dán xong bùa, Trần tiên sinh lại lấy chỉ đỏ ra, đặt một sợi trước mũi chân hai người, hai bên sợi chỉ đỏ đặt bốn đồng tiền, giống lúc tôi nhìn thấy ở nhà Vương Nhị Cẩu.

Sau khi làm xong, Trần tiên sinh vỗ vỗ tay, nói:

- Việc lớn đã làm xong, về nhà đi ngủ thôi! Chỉ cần bọn họ thức đến sáng, thì không xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi đi đến bên cạnh Trần tiên sinh nhỏ giọng hỏi:

- Đơn giản như vậy đã xong rồi?

Trần tiên sinh nói:

- Thằng nhóc cháu thì hiểu cái rắm gì? Đây vẫn còn đơn giản sao? phía trước có hai người làm nghề giết mổ thủ vệ, phía sau dựa vào đỉnh Mũi Voi, căn nhà này nằm ở phía đông thanh mộc chi vị, toàn thân Cẩu Đản bôi đầy nhọ nồi, còn chui vào bên trong bếp lò, có ông Táo phù hộ, nếu đã thế này mà hắn còn tìm được, vậy Trần Ân Nghĩa tôi nhận hắn làm sư phụ.

Tôi hiểu như không hiểu gật đầu, sau đó hỏi:

- Trần tiên sinh, chỉ đỏ và tiền đồng ông đặt trước mũi chân họ, là có ý nghĩa gì?

Trần tiên sinh nói:

- Tôi phát hiện thằng nhóc cháu càng lúc càng có hứng thú với thợ nhân chúng tôi, hay là, tôi nhận cháu làm đồ đệ nhé?

Tôi gần như không cần nghĩ, lắc đầu luôn, tuy rằng tôi không biết ông nội tôi có lợi hại như các người nói hay không, nhưng nếu ông nội thật sự lợi hại như vậy, nhưng không truyền tay nghề lại cho tôi, nên tôi nghĩ, ông nội không muốn cho tôi đi trên con đường này.

Trần tiên sinh gật đầu:

- Ông nội cháu làm vậy là đúng, con đường thợ nhân, có thể không đi, thì đừng đi, còn chỉ đỏ và tiền đồng, chúng tôi quen gọi là ‘cầu Nại Hà’!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất