Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 41 Em gái

Cầu Nại Hà?

Nghe thấy cái tên này, tôi có chút tò mò, chẳng lẽ cầu Nại Hà không giống như trong truyền thuyết thần quỷ nói, là cây cầu nằm ở dưới địa phủ sao? tương truyền, linh hồn con người sau khi tiến vào địa phủ, đều phải trải qua thẩm vấn của ‘thập điện Diêm Vương’, sau đó, mang theo thành tích khuyết điểm, thị phi cả một đời, bước qua cầu Nại Hà, kế đó chuyển thế đầu thai.

Trần tiên sinh nói, cầu Nại Hà, chỉ cho linh hồn đi qua, người dương không thể đi, ông ấy đặt sợi chỉ đỏ và tiền đồng này, tác dụng tương đương như cầu Nại Hà.

Nghe đến đó, tôi cũng ngờ ngợ hiểu ra, giống như lúc ở trong sân nhà Vương Nhị Cẩu, hồn của tôi tuy rằng bị dẫn đi, nhưng cơ thể vẫn đứng im tại chỗ, đây là tác dụng của ‘cầu Nại Hà’.

Không ngờ chỉ đơn giản là một sợi chỉ cùng với tám đồng tiền đồng, còn có tác dụng lớn như vậy, trong lòng nghĩ, nếu sau này gặp phải chuyện tương tự, tôi cũng có thể dùng để ‘ra oai’.

Trần tiên sinh hình như nhìn thấu tâm tư tôi, cười lạnh một tiếng:

- Thằng bé này không phải cảm thấy cầu Nại Hà rất đơn giản đó chứ?

Tôi đáp:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Trần tiên sinh nói:

- Đúng cái rắm! mỗi một cây cầu Nại Hà, đều dành cho người không giống nhau, địa điểm không giống nhau, thời gian không giống nhau, thậm chí còn liên quan đến thời tiết, độ dài ngắn của chỉ đỏ, mặt trái mặt phải của tiền đồng, biến hóa khôn lường, người khác nhau sẽ có cầu Nại Hà khác nhau, cháu nghĩ là chuyện rất đơn giản à?

Nghe Trần tiên sinh nói như vậy, tôi thử lợi dụng sự hiểu biết về toán học suy luận một chút cầu Nại Hà sẽ có bao nhiêu khả năng, nếu bài trừ hết toàn bộ nhân tố ảnh hưởng, chỉ tính riêng hai mặt trái phải của tiền đồng, cộng với ngoài tròn trong vuông của tám đồng tiền, đối ứng tám phương vị của bát quái, như vậy, mỗi một đồng tiền có thể thay đổi 16 lần, cho nên, khi tám đồng này kết hợp với nhau, khả năng này sẽ có 8 của 16 phương hướng, còn về con số cụ thể là bao nhiêu, nếu không dùng máy tính, tôi nhất định tính không ra.

Đừng quên, đây mới chỉ là thay đổi của tiền đồng, cho nên Trần tiên sinh nói cầu Nại Hà thay đổi khôn lường, cũng không sai, mà trong khoảng thời gian ngắn tìm được một cây cầu phù hợp với người đương sự, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, cho nên lúc ấy Trần tiên sinh nói ông ấy chỉ có thể ngăn lại cơ thể tôi, không ngăn lại được linh hồn, là bởi vì ông ấy già rồi, câu này thực ra không đúng.

Xem ra, tôi đã xem thường cầu Nại Hà, nếu không có câu vè bí kíp của thợ giày bọn họ, tôi nghĩ, cả đời này tôi cũng không học xong cầu Nại Hà, muốn ‘ra oai’, cũng bị người ta chửi là đồ điên, cũng bởi vậy, tôi mới bắt đầu cảm thấy, muốn làm một thợ nhân, thật đúng là không phải một việc đơn giản, cũng không phải vì tôi là một sinh viên, mà tôi sẽ học nhanh hơn người khác, trên con đường này, đúng là không có đường tắt --- một người chơi game ‘hoa quả nổi giận’(Plants vs Zombies) cũng bật hack như tôi, thật vinh hạnh khi không đi trên con đường này.

Tôi và Trần tiên sinh về đến nhà, đã hơn tám giờ, bố mẹ tôi vẫn ngồi trong sân tách hạt ngô, thấy chúng tôi trở về, mẹ tôi vội vàng đứng dậy hỏi Trần tiên sinh, có muốn ăn chút gì nữa không, trong nhà có mì.

Trần tiên sinh nói, không cần nấu gì đâu, đồ ăn lúc tối còn chưa tiêu hóa hết, sao còn nhét thêm thứ khác được nữa.

Nói xong, Trần tiên sinh tự đi lấy một cái ghế, ngồi trong sân giúp tách ngô.

Mẹ tôi nhìn thấy vậy, liền nói tôi không hiểu chuyện, ghế cũng không biết lấy cho Trần tiên sinh ngồi, đối với lời mắng mỏ của mẹ, tôi thường thì đều cúi đầu nhận tội, chưa bao giờ phản bác, đợi tới khi mẹ tôi mắng xong, tôi mới cười hì hì tự đi lấy một cái ghế, bắt đầu tách hạt ngô, bốn người ngồi trong sân nhà không quá tối, vừa tán dóc chuyện nhà, vừa tách hạt ngô.

Không biết vô tình hay hữu ý, Trần tiên sinh nói mãi nói mãi, cuối cùng lại chuyển đề tài sang Vương Nhị Cẩu, ông ấy hỏi bố tôi:

- Chú em, tên thanh niên độc thân Vương Nhị Cẩu, trước giờ đều chỉ cô độc một mình vậy sao?

Cả đời bố tôi chỉ sống trong thôn, chuyện gì trong thôn cũng biết rõ, nghe Trần tiên sinh hỏi vậy, bố tôi liền đáp:

- Cũng không hẳn, ngày xưa trong nhà cậu ta còn có vài người nữa, về sau không phải có chiến tranh đó sao, cha cậu ta chết, không bao lâu sau mẹ cũng chết, chỉ còn lại một mình cậu ta, và một đứa em gái.

Tôi nghe đến đây có chút giật mình, hỏi bố tôi:

- Vương Nhị Cẩu có em gái? Sao con không biết?

Bố tôi tức giận nói:

- Lúc em gái cậu ta chết, con còn chưa sinh ra, nếu con biết, thì mới gặp quỷ.

Trần tiên sinh lại hỏi:

- Em gái cậu ta vì sao chết?

Bố tôi nghe đến đó, nhìn xung quanh, hình như là sợ bị người khác nghe thấy, xác định góc tường không có ai đang đứng nghe lén, mới nhỏ giọng nói với Trần tiên sinh:

- Nghe nói chết khá kỳ dị, hình như em gái cậu ta đang dùng bồn để tắm, thì bị chết ngạt trong bồn, anh nghĩ xem, trong bồn tắm thì có được bao nhiêu nước? Vậy mà còn khiến người ta chết ngạt?

Bồn tắm bên chỗ chúng tôi, không giống với bồn tắm hiện tại bán trên thị trường, toàn bộ đều được làm bằng gỗ, vừa nặng vừa dày, nhưng đúng là không sâu, chỉ sâu như chậu rửa mặt bình thường, chẳng qua, là lớn hơn chậu rửa mặt vài lần mà thôi.

Bồn tắm quả thật là không sâu, nhưng người chết đuối trong bồn tắm, trên mạng cũng có thể tìm thấy tin tức như thế, ví dụ như lúc trước trên mạng có bài báo đưa tin có một cậu bé gần hai tuổi chết đuối trong bồn tắm, nhưng cả đời bố tôi sống ở nông thôn, đừng nói máy tính, cho dù là điện thoại cũng không biết dùng, cho nên đối với những hiện tượng khó giải thích, ông ấy đều giải thích theo cách mê tín, nhưng cũng không thể trách ông ấy mê tín dị đoan, dù sao, hoàn cảnh sống của lớp người đi trước bọn họ, cũng khác với chúng ta hiện giờ.

Tôi cười nói với bố, người chết đuối trong bồn tắm không hiếm lạ, còn lấy vài ví dụ trên mạng kể cho ông ấy nghe.

Nhưng bố tôi lại nói:

- Nếu em gái cậu ta là đứa trẻ hai tuổi bị chết đuối thì không có gì đáng nói, nhưng lúc em gái cậu ta chết, đã tám tuổi rồi! mà cả người em gái cậu ta lại ở bên ngoài bồn tắm, chỉ có mỗi cái đầu là chìm trong bồn, con nói xem, có bất thường không?

Nghe bố tôi nói vậy, quả thật có chút bất thường. Tôi thử suy nghĩ một chút cảnh tượng, nếu toàn bộ cơ thể ở bên ngoài bồn tắm, chỉ có đầu bên trong bồn, vậy thì một khi đuối nước, hai tay chẳng phải có thể chống lên cạnh bồn, đứng dậy hay sao? nếu như thế mà còn chết đuối, vậy thì chỉ có một khả năng, em gái hắn, bị người ta ấn đầu!

Đây không phải bất thường, đây là mưu sát!

Tôi vừa định nói lên suy nghĩ của mình, lại bị Trần tiên sinh trừng mắt nhìn, sau đó khẽ lắc đầu, rõ ràng, ông ấy cũng đã nghĩ tới điểm này, nhưng hình như vẫn còn lo lắng chuyện khác, nên không cho tôi nói ra.

Trần tiên sinh nói với bố tôi:

- Đúng là có chút quái dị.

Bố tôi nói:

- Lúc ấy chuyện này tùm lum tùm la khắp cả thôn, nếu khi đó có Trần tiên sinh đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Tôi trước nay đúng là không nhìn được ra, hóa ra bố mình cũng có kỹ năng ‘vỗ mông ngựa’. (nịnh nọt, tâng bốc người khác.)

Quả nhiên, Trần tiên sinh nghe xong xua tay cười nói:

- Đó toàn là mấy trò bịp thôi, chú em đánh giá tôi cao quá rồi, mà sau đó thì sao? em gái hắn được xử lý thế nào?

Bố tôi nói:

- Còn có thể thế nào? Lúc ấy trong nhà chỉ có cậu ta và em gái, lúc ấy cậu ta còn chưa được chín tuổi, cuối cùng người trong thôn cùng góp tiền mời thầy cúng về, làm lễ cúng bái xong liền đem đi chôn cất.

Trần tiên sinh lại hỏi:

- Gõ mấy ngày?

(làm lễ cần khua chiêng gõ trống, cho nên nói gõ mấy ngày, ý chỉ làm lễ cúng mấy ngày.)

Bố tôi nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói, không nhớ rồi.

Trần tiên sinh lại hỏi:

- Hạ táng lúc nào?

Bố tôi nói:

- Là ngày hôm nào cũng quên rồi, nhưng tôi còn nhớ hôm ấy là mười hai giờ đêm! Sống đến bây giờ, chưa thấy qua ai hạ táng vào giờ đó!

Trần tiên sinh gật đầu, nói:

- Cho nên từ khi ấy trở đi, Vương Nhị Cẩu mới đổ đốn, biến thành quỷ rượu như bây giờ?

Nhưng khi bố tôi nghe thấy vậy, lại lắc đầu phản đối:

- Lúc trước Vương Nhị Cẩu không như vậy, ngày xưa cậu ta là người tốt, chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên biến thành con ma rượu, có người nói là bị quỷ mê, haiz, đáng tiếc quá.

Tôi và Trần tiên sinh đều hết sức kinh ngạc với câu nói của bố tôi, không ngờ Vương Nhị Cẩu còn từng là một người tốt.

Mà càng khiến tôi khiếp sợ hơn chính là, mẹ tôi đột nhiên chen miệng;

- Em còn nhớ ngày em gái cậu ta được chôn cất, Vân Phàm (tên bố tôi) anh quên rồi à, hôm đó em lâm bồn, cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Dương nhà chúng ta.

Không ngờ, Trần tiên sinh vừa nghe thấy vậy, mông ngồi không vững, trực tiếp ngã xuống từ trên ghế, miếng há hốc sắc mặt hoảng sợ nhìn tôi, không biết bị làm sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất