Nhìn thấy Trần tiên sinh bị ngã, bố tôi chạy nhanh đến đỡ, còn quan tâm hỏi ông ấy có sao không.
Trần tiên sinh phủi phủi mông đứng lên, ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, sau đó trả lời bố mẹ tôi qua loa, liền đi về phòng.
Mẹ tôi bắt đầu cằn nhằn bố tôi, nói ông ấy phải sửa lại ghế trong nhà, mẹ tôi cho rằng Trần tiên sinh bị ngã là do ghế có vấn đề, nhưng tôi biết, ông ấy là nghe xong câu nói của mẹ, mới sợ tới mức ngã dập mông.
Nhưng, chỉ là sinh nhật tôi mà thôi, đến mức dọa ngã ông ấy sao?
Một lúc sau, sắc trời không còn sớm, tôi cũng về phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Vào phòng, phát hiện Trần tiên sinh vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên giường, hình như đang chờ tôi.
Tôi chốt cửa lại, Trần tiên sinh chỉ chiếc ghế dựa ở một bên, ý bảo tôi ngồi xuống, ông ấy có chuyện muốn nói với tôi. Mà vừa đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn hỏi ông ấy.
Chờ tới khi tôi ngồi xuống, Trần tiên sinh vào thẳng vấn đề:
- Cháu cũng phát hiện ra cái chết của em gái hắn có điều bất thường đúng không?
Tôi gật đầu, nói suy nghĩ lúc trước của mình ra.
Trần tiên sinh gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng sau đó ông ấy lại hỏi tôi:
- Cháu có từng nghĩ, nếu hung thủ không phải là con người thì sao?
Tôi bỗng dưng kinh ngạc, đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này, dựa theo giới hạn nhận thức của tôi, tôi chỉ nghĩ tới khả năng là hành vi của con người, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn có khả năng là những thứ không sạch sẽ đó làm, chỉ là điểm này, tôi không nghĩ tới.
Tôi hỏi:
- Trần tiên sinh, ý ông là, ma quỷ giết người?
Trần tiên sinh gật đầu, nói bốn chữ:
- Tìm kẻ chết thay.
Cái này tôi biết, từng thấy qua trong vài bộ phim truyền hình, nói là có người đã chết, nhưng hắn không cam lòng, muốn tìm một người chết thay hắn, vì thế, hắn sẽ đi khắp nơi hại người, nhưng, vì sao chỉ tìm đến một mình cô bé đó?
Tôi nói ra nghi hoặc của mình cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, mà phương hướng, là phía ngôi mộ của ông nội tôi.
Trần tiên sinh nói:
- Cháu bé, nói khó nghe một chút, cái chết của em gái Vương Nhị Cẩu, tôi cảm thấy rất có khả năng liên quan đến ông nội cháu, bởi vì tôi cứ có cảm giác, tất cả những chuyện này, đều là do ông nội cháu sắp đặt.
Trần tiên sinh nói vậy khiến tôi có chút không biết làm sao, không biết nên trả lời như thế nào.
Trần tiên sinh nói tiếp:
- chẳng lẽ cháu không phát hiện, từ lúc ông nội cháu hạ táng, liên tục xảy ra chuyện, đầu tiên là ông nội cháu bò ra khỏi mộ, sau đó là vạn chuột vái mộ, thợ xây Trần vô duyên vô cớ chết, tiếp nữa là ngũ thể đầu địa, Vương Nhị Cẩu bị nhập, người gù lưng, hai ông bà già mãi ông chết nhà Vương Trường Nguyên, kế tiếp là Cẩu Đản, nhưng Cẩu Đản chỉ là ‘góp vui’, những chuyện này hình như đều có thể liên hệ với một người, mà người này, chính là ông nội cháu Lạc Triều Đình.
Tôi vô cùng đồng ý, tuy rằng không thể tin ông nội tôi lại có tâm kế sắp đặt ra tất cả mọi chuyện, nhưng tôi đồng ý quan điểm của Trần tiên sinh, bởi vì những gì ông ấy nói, giống với những gì trong lòng tôi suy nghĩ.
Trần tiên sinh lại lắc đầu, nói:
- nhìn bên ngoài thì là như vậy, như chúng ta đều lãng quên một người!
Tôi cả kinh, nghĩ thầm, còn có ai bị chúng tôi lãng quên? Trong đầu lại xoay chuyển một lần nữa, phát hiện hình như không bỏ sót một ai.
Trần tiên sinh nhìn tôi chằm chằm, nói:
- trong này, vẫn còn một người, đó là, bà nội cháu!
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, hoàn toàn không ngờ Trần tiên sinh sẽ nhắc đến bà nội tôi, vì sao ông ấy lại liên hệ chuyện này lên người bà nội?
Trần tiên sinh không để ý đến biểu cảm khiếp sợ của tôi, tiếp tục nói:
- từ lúc tôi bắt đầu đến nhà cháu, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ được ra là chỗ nào, mãi cho tới lúc vừa rồi tán gẫu chuyện nhà với bố mẹ cháu, tôi mới biết chỗ nào không đúng, cháu có bố mẹ, Cẩu Đản có bố mẹ, anh em Vương Nhị Cẩu có bố mẹ, mặc dù bố mẹ cậu ta đã chết, nhưng anh em cậu ta vẫn có bố mẹ, nhưng, từ khi tôi bước vào nhà cháu, tôi chưa từng nghe thấy bất kì ai nhắc tới bà nội cháu!
- sau đó tôi hồi tưởng lại một chút lúc học chung với bác hai cháu, khi đó hình như ông ấy cũng không nhắc tới mẹ mình, lúc ấy tôi đã nghĩ, liệu có phải bởi vì bà nội cháu qua đời sớm, cho nên mọi người mới làm lơ đi người này.
Lúc nói tới đây, Trần tiên sinh lắc đầu, phủ định ý nghĩ của chính mình, sau đó tiếp tục nói:
- nhưng sự tình không phải như vậy, bởi vì nếu bà ấy qua đời từ sớm, vậy thì ít nhất người nhà cháu không nhiều thì ít cũng phải ngẫu nhiên nhắc đến, hoặc là lúc ông nội cháu qua đời, sẽ dâng hương dặn dò bà nội cháu phải chăm sóc ông Đình thật tốt này nọ. những chuyện này, tôi đến đây lâu như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy, cứ giống như là, cố tình lãng quên đi bà nội cháu!
Nghe Trần tiên sinh nói xong, tôi đã kinh hãi tột cùng, không ngờ một người ngoài, đến nhà tôi còn chưa được một tuần, lại chú ý tới bà nội tôi, mà tôi, sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, lại không để ý đến vấn đề này, nếu không phải tìm thấy tấm ảnh kia ở trong chiếc thùng gỗ đặt góc tường, có lẽ tôi vẫn sẽ không nghĩ tới bà nội như trước, trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy áy náy và tự trách.
Tôi nói lời giải thích của bác cả cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh cũng tỏ vẻ không tin.
- Thủ đoạn của ông nội cháu, cháu vẫn chưa biết sao? đừng nói là lên trên phố mất ba ngày đi bộ, cho dù là ba trăm ngày, đối với ông nội cháu mà nói, cũng không phải là việc khó, thi thể của Lưu quả phụ không phải là một minh chứng rất rõ ràng đó sao?
Tôi hiểu ý của Trần tiên sinh, ý của ông ấy là, nếu ông nội tôi có thể bảo quản thi thể của Lưu quả phụ không hư hỏng một năm, vậy thì cũng có thể bảo quản được thi thể của bà nội, cho nên lộ trình ba ngày lên phố, đối với ông nội mà nói, căn bản không phải là chuyện khó khăn.
Trần tiên sinh nói tiếp:
- Còn bác cả cháu nói thi thể bà nội cháu bị hỏa táng, thì lại càng vớ vẩn, bởi vì đối với thợ nhân chúng tôi mà nói, không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không hoả táng! Huống hồ tiền bối như tầng lớp ông nội cháu, tư tưởng của bọn họ lại càng cố chấp bảo thủ, nếu như bảo ông ấy đồng ý hỏa táng, không bằng giết chết ông ấy luôn đi.
Nghe đến đó tôi không nén được tò mò hỏi:
- Trần tiên sinh, ông phân tích nhiều như vậy, cháu thừa nhận là có đạo lý nhất định, nhưng những chuyện xảy ra hiện giờ, thì có liên quan gì tới bà nội cháu?
Trần tiên sinh nhìn tôi nói:
- Cháu bé, chẳng lẽ cháu không nghĩ tới, nguyên nhân ông nội cháu sắp đặt hàng loạt sự kiện này là gì sao?
Tôi lắc đầu, nói tôi không biết.
Trần tiên sinh nói:
- Lúc trước tôi cứ nghĩ ông nội cháu muốn chôn ở vị trí đó, là vì trộm vận thế của vị bên dưới, hiện tại xem ra, sợ là không đơn giản như vậy.
Tôi hỏi:
- Lúc trước không phải ông nói đây là ‘đổi trắng thay đen’ sao, chẳng lẽ hiện tại cũng không phải ?
Trần tiên sinh đáp:
- Đúng là ‘đổi trắng thay đen’ không sai, nhưng ông ấy dùng ‘đổi trắng thay đen’ vì mục đích gì, tôi không rõ, nhưng tôi đoán, rất có khả năng có liên quan với bà nội cháu.
Tôi lại lần nữa kinh hoàng, hỏi Trần tiên sinh:
- Ý của ông là, ông nội cháu sắp đặt tất cả mọi chuyện, đều là vì bà nội cháu?
Trần tiên sinh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, miệng há ra rồi lại ngậm lại, như đang do dự muốn nói lại thôi.
Tôi nói:
- Trần tiên sinh, ông có gì thì cứ nói thẳng đi ạ.
Trần tiên sinh thở dài một tiếng:
- Sợ là không chỉ vì mỗi bà nội cháu.
Tôi lại hỏi, là sao?
Trần tiên sinh nhìn về phương hướng ngôi mộ của ông nội, sau đó cau mày nói:
- Tôi cũng không biết có nên nói với cháu hay không, nhưng có một câu cháu nhất định phải nhớ kĩ, tránh xa thợ giày một chút, càng xa càng tốt, có bao nhiêu xa tránh bấy nhiêu xa.
Tránh xa thợ giày một chút!
Lại là những lời này!
Đây đã là lần thứ ba tôi nghe thấy câu nói này, lần đầu tiên là Vương Nhị Cẩu tỉnh lại nói, lần thứ hai là ông bác người giấy, lần thứ ba không ngờ lại chính là Trần tiên sinh thân là thợ giày nói với tôi!
Nhưng, những lời này rốt cuộc có ý gì? Tôi vì sao phải tránh xa thợ giày một chút?
Tôi hỏi:
- Trần tiên sinh, vì sao ạ?
Trần tiên sinh lại thở dài một tiếng:
- Cháu không cần biết vì sao, chỉ cần nhỡ kĩ những lời tôi nói là được rồi.
Chính vào lúc tôi đang chuẩn bị truy hỏi Trần tiên sinh, Trần tiên sinh lại xua tay, nói:
- Chớ có hỏi, ngày mai cháu lên Trùng Khánh mời Trương mù đến, sau đó đừng bao giờ quay lại đây nữa, nước trong thôn các cháu, quá sâu rồi.