Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 51 Tiệm vàng mã

Đứng trước cửa phòng thường trực, tôi bỗng không biết phải làm sao, nhìn những bạn học tới tới lui lui, sắc mặt của bọn họ đều mang theo khát vọng cùng ước mơ của một ngày mới. cuộc sống thật giản đơn cỡ nào, nhưng tôi, sau khi trải qua những chuyện này, lại bắt đầu sinh ra hoài nghi với thế giới mà tôi đang sống, tôi vốn dĩ có lẽ chỉ là một phần tử trong số bọn họ, nhưng hiện tại lại phát hiện, tôi đã không còn là tôi của trước kia, bởi vì xung quanh tôi. Có quá nhiều những điều chưa biết.

Rối rắm một hồi, quyết định phải đi tìm Trương mù trước, bởi vì chuyện liên quan đến mạng người trong thôn, không thể chậm trễ, mặt khác, Trương mù có địa chỉ chính xác để tôi đi tìm, mà người con gái trộm bưu phẩm, lại mờ mịt trong biển người, chắc chắn là mò kim đáy biển.

Tôi lấy ra tờ giấy nhỏ Trần tiên sinh đưa cho mình, nhìn địa chỉ bên trên, sau đó dùng di động tìm kiếm xem đi xe buýt thế nào, ghi nhớ tuyến đường xong, tôi mua một bát mì chua cay gần cổng trường, một là vì lấp đầy cái bụng đói, hai là vì muốn đổi một tờ một trăm tệ chẵn ra tiền lẻ để đi xe buýt.

Địa chỉ trên giấy viết là ‘đường cũ số 14, cổ trấn Từ Khí Khẩu, Trùng Khánh.

Từ Khí Khẩu vốn là một bến tàu đường thủy quan trọng nằm bên sông Gia Lăng, nhưng cùng với sự phát triển của xã hội, nơi này dần dần không còn hoạt động nhiều như lúc trước nữa, trở thành một điểm du lịch, nghe nói, nơi này từng được khen ngợi là ‘ban ngày ngàn người chắp tay, đêm đến vạn ánh đèn’, còn được công nhận là ‘Trùng Khánh thu nhỏ’, trong lúc học ở trường, từng có một lần, một người bạn học chung tiểu học đến Trùng Khánh tìm tôi, tôi mới dẫn cậu ta đi chơi, bằng không, bình thường tôi cũng đều đi dạy gia sư.

Không ngờ lần thứ hai đến đây, lại là bởi vì nguyên nhân này.

Nói thật, lần trước đến Từ Khí Khẩu cũng chỉ ‘cưỡi ngựa xem hoa’ (ý chỉ cẩu thả qua loa, không tập trung để tâm đến việc gì đó- ý tác giả muốn nói, lúc đến đây chỉ nhìn qua, cũng không quá tập trung ngắm nghía quang cảnh 😃 tôi biết ban đầu các ông nghĩ gì rồi nhá!), thậm chí còn không phân rõ được đông tây nam bắc nằm ở hướng nào, xuống xe buýt, tôi tìm một lối vào gần nhất bước vào, đi lòng vòng bên trong nửa tiếng, cũng hỏi qua vài người bán hàng, nhưng bọn họ đều không biết đường cũ số 14 nằm ở đâu.

Không ngờ vốn tưởng là một nơi rất dễ tìm, khi tới lại như mò kim đáy biển, lúc tôi không biết phải làm gì, thì đột nhiên nhìn thấy ven đường có một bác sửa xe đạp, biển hiệu của bác ấy viết ‘chuyên sửa xe 20 năm’, tôi đi tới hỏi, quả nhiên bác ấy biết nơi đó, sau đó chỉ đường cho tôi.

Dựa theo chỉ dẫn của bác sửa xe, tôi dần dần đi lệch hướng ra khỏi phố chính Từ Khí Khẩu phồn hoa sầm uất, người càng lúc càng ít, đoàn người ồn ào đã bị tôi bỏ lại sau lưng, bước đi trên nền đá, còn có thể nghe được rõ tiếng bước chân vọng lại của mình.

Đi qua một ngõ tắt nhỏ, một màn trước mặt, thật khiến tôi mở mang tầm mắt.

Trên con đường này, có rất nhiều nơi bán tiền vàng người giấy ngựa giấy, trên đường có rất ít người đi đường, nhưng gần như tất cả mọi người đều im lặng, cho dù là mặc cả, tiếng nói cũng khá bé, tôi chưa đến những nơi thế này bao giờ, không biết có tính là hiện tượng bình thường hay không.

Tôi nhìn số nhà, tìm từng nhà một, tôi thấy trước mỗi cửa hàng đều đặt một vòng hoa vân vân, bên trong cửa hàng, thường thì đều có hai nhân viên nam trẻ tuổi, có lẽ như vậy thì dương khí sẽ khá lớn, không dễ dẫn dụ những thứ không sạch sẽ, tôi nhìn nhìn, tất cả những người giấy đặt trong các cửa hàng, đều được vẽ rất chói mắt, tóm lại rất không giống người. hơn nữa, trên cửa tất cả cửa hàng, đều treo một cái gương bát quái, mặt kính chiếu ra ngoài, lúc mặt trời rọi xuống, còn tản ra ánh sáng lấp lánh.

Tôi còn nhớ rõ Trần tiên sinh từng nói, gương bát quái dùng để trấn trạch trừ tà, xem ra các cửa hàng đều rất tin những điều này.

Địa chỉ Trần tiên sinh đưa cho tôi chính là nơi này, lẽ nào, Trương mù Trùng Khánh là một người bán vàng mã? tôi thấy nghi hoặc, một người mù, còn có thể làm được người giấy? nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ tới lời Trần tiên sinh, thợ giày đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần nhắm mắt cũng làm ra được một đôi giày âm, xem ra, vị Trương mù này có bản lĩnh nhắm mắt cũng làm được người giấy.

Giày phân trái phải, đường có âm dương, cũng không biết người giấy có phân âm dương không, nếu có, vậy thì những người giấy đặt ngoài cửa, lúc này bọn họ liệu có phải đang trừng mắt nhìn tôi chằm chằm?

Đi được một lúc, sắp đi tới cuối đường, mới nhìn thấy biển nhà đường cũ số 14, nhưng số nhà hai bên trái phải đều không phải là số 13 hay 15, mà lại là 107 và 108, nhà của người đó cứ như đột nhiên nhảy vào giữa.

Cửa hàng số 14 nhỏ hơn rất nhiều so với những cửa hàng xung quanh, chỉ có hai cánh cửa, hai bên cửa đặt một người giấy, là một đôi đồng nam đồng nữ, môi đỏ mặt trắng, miệng cười mỉm, hai mắt dài dại, hình như đang… nhìn tôi, hơn nữa, cửa của cửa hàng này cũng rất kỳ lạ, thấp hơn so với hai căn nhà bên cạnh, nên dù là ngày nắng, cũng không có ánh nắng chiếu vào trong, kỳ quái hơn, ở bên trên cạnh cửa, tuy rằng cũng treo một tấm gương bát quái, nhưng mặt kính lại hướng vào trong tiệm.

Tôi thu hồi ánh mắt, xác định không tìm lầm địa chỉ, mới bước vào.

Không ngờ cửa tiệm chỉ có hai cánh cửa nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, lúc này tôi mới biết, hóa ra cửa hàng số 107 và 108 bên cạnh đều là cửa hàng của người nọ, chẳng qua, số 14 được mở một cái cửa riêng mà thôi.

Sau khi vào trong, tôi thấy đối diện có một điện thờ, bên trên không phải thờ cúng quan Nhị Gia, cũng không phải Tỳ Hưu Thiềm Thừ hay gì đó, mà là một bức tranh vẽ một người, cũng không phải Tam Thanh, không phải Quan Âm, mà là một đạo sĩ tiên phong đạo cốt. trước bức tranh, có một lư hương, bên trên không cắm ba nén hương, mà chỉ cắm một nén, khói lượn lờ bay lên, mặc dù có gió thổi qua, nhưng khói hương lại chưa từng lắc lư trái phải.

Hai bên sườn bức tranh, có một câu đối, vế trên viết: ‘nhận nhãn tiền phú quý vi chân’, vế dưới là: ‘hứa thân hậu luân hồi bất trụy’.

( giải nghĩa: Vế trên:认眼前富贵为真: nhận phú quý giàu sang trước mắt là thật.

Vế dưới : 许身后轮回不坠: hứa sau khi chết đi luân hồi cũng không gục ngã.)

Tôi nhìn một lượt, phát hiện tiệm vàng mã nhìn to như vậy, nhưng lại không có đồ dùng bằng kim loại ( dùng để trừ tà), hơn nữa không chỉ không có kim loại, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng không có, khiến người ta có cảm giác u ám, đứng trong này thấy rất áp lực, tôi thực sự không hiểu, bố trí của cửa hàng như vậy, không sợ chiêu âm sao?

Chẳng bao lâu sau, có người bước ra từ trong buồng, một người già tươi cười, tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng sống lưng lại rất thẳng, tôi cố tình để ý mắt của ông ấy, tròn trịa, không giống bị mù, có lẽ ông ấy không phải là Trương mù.

Người già hỏi tôi:

- Cậu bạn nhỏ, cậu tới tìm sư phụ tôi, Trương mù hả?

Tôi vừa nghe đã kinh hãi, hỏi ông ấy:

- Sao ông biết?

Người già cười nói:

- Chắc cậu không biết, nếu tới cửa hàng tôi mua nến trắng vòng hoa người giấy ngựa giấy, thường đều tiến vào bằng cửa số 107 hoặc 108, nhưng những người tiến vào từ cửa số 14 như cậu, phần lớn đều là tìm sư phụ tôi.

Tôi bừng tỉnh, hóa ra còn như vậy, nhưng, ông ấy không nhìn thấy tôi đi vào, vì sao biết tôi vào bằng cửa số 14? Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng chính sự quan trọng hơn.

Tôi hỏi:

- Vậy sư phụ ông có nhà không? cháu quả thật có chút chuyện.

Người già nói:

- Cậu bạn nhỏ đến thật không đúng lúc, sư phụ đã ra ngoài vài hôm rồi, đáng ra hôm nay trở về, nhưng không biết vì sao lại chậm trễ, hiện giờ vẫn chưa về, hay là ngày mai cậu lại đến?

Tôi hỏi:

- Ông có biết sư phụ ông đi đâu không? cháu thật sự có việc gấp, hoặc là ông cho cháu số điện thoại của ông ấy cũng được ạ.

Người già nói:

- Tôi cũng không biết sư phụ đi đâu, bình thường đều không nói với tôi, tôi già rồi, không biết dùng điện thoại, cũng không nhớ số của người.

Lần này đúng là không còn cách nào khác rồi, nhưng ít ra đã tìm đúng chỗ, cùng lắm ngày mai lại đến một chuyến, tôi từ biệt với người già xong, xoay người chuẩn bị rời đi, lại không ngờ rằng, bất cẩn đụng phải một chậu sứ dùng để đốt tiền vàng trên bàn, chậu sứ lung lay một hồi, rơi xuống đất, nhưng lại rơi trúng đùi người già.

Tôi nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ trong lòng lập tức nguội lạnh --- ---- gãy xương !

Xương người già vốn đã giòn, hiện tại lại bị đập trúng như thế, nhất định gãy xương rồi, âm thanh đều đã vang lên, tôi nhanh chóng nhấc chậu sứ ra, nhìn chân người già, quả nhiên đã biến dạng!

Trên người tôi lấy đâu ra nhiều tiền để cho ông ấy làm phẫu thuật? lần này xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!

Tôi cuống quýt đỡ người già dậy, vừa giải thích vừa chuẩn bị gọi 120 (số đường dây nóng cấp cứu bên Trung Quốc) , tuy rằng tôi không có tiền, nhưng đã làm sai, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, từ nhỏ ông nội đã dạy tôi như vậy.

Nhưng điện thoại còn chưa gọi đi, người già đã cười nói không sao, ông ấy tự xử lý là được rồi, bảo tôi không cần gọi cấp cứu, mau về đi, nói xong lời này, người già quay người lê chân đi vào trong buồng.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chân ông ấy đều đã biến dạng, nhưng nhìn vẻ mặt, còn mỉm cười được, chắc chắn không phải là vẻ mặt đau đớn! càng kỳ quái chính là, không chỉ không đòi viện phí, mà còn nói tự mình giải quyết, hình như không đúng với phong cách của những người bị người khác làm gãy chân trong xã hội ngày nay.

Một ông cụ tốt như thế, tôi sao có thể để ông ấy một mình chịu đau, vì thế tôi đi vào theo, nghĩ, chuyện này tôi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không lương tâm cắn rứt.

Gian ngoài và trong buồng chỉ cách một tấm rèm cửa, tôi kéo rèm cửa đi vào, nhìn thấy bên trong xếp đầy người giấy! tôi tin, nếu là buổi tối, tôi nhất định bị dọa tè ra quần.

Tôi thấy người già khập khiễng bước vào trong một cánh cửa, tôi cũng đi theo, lúc tới cửa, muốn đẩy cửa bước vào, lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng qua khẽ hở:

Chỉ thấy người già chậm rãi kéo ống quần lên, lộ ra cẳng chân bên trong, cái chân này, không ngờ lại được dùng giấy dán lên, mà xương bên trong, chính là hai cây tre! Ông ấy xé lớp giấy đã rách bên ngoài xuống, chỉnh thẳng lại hai cây tre đã bị gãy bên trong, lại dùng chỉ đỏ buộc chỗ gãy lại, làm xong tất cả, ông ấy lấy giấy trắng và hồ dán trên cái bàn bên cạnh, sau đó dính từng tầng từng tầng giấy lên trên ‘cái chân’.

Người già này, là một người giấy!

Tôi sợ tới mức xoay người bỏ chạy, lại bị cái gì đó xô ngã, sau đó tôi nhìn thấy từng hàng người giấy bắt đầu lao đến đè lên người tôi, trong miệng còn phát ra tiếng cười quỷ dị:

- Mày phát hiện ra bí mật của bác rồi, mày cũng sẽ giống chúng tao, biến thành người giấy! hì hì ----

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất