Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 52 Hoa khôi Lăng Giáng

toàn bộ đám người giấy đều biết nói!

Càng kỳ quái chính là, người giấy vốn không nặng bao nhiêu, nhưng sau khi đè lên người tôi, tôi lại không bò dậy nổi.

Tôi cảm thấy có người dứt tóc mình, tôi khua tay ra sau, lại không quơ được cái gì, ngay chính lúc này, người già đi ra khỏi phòng, quát nhẹ một câu với đám người giấy trên người tôi:

- Không có quy củ gì cả! chờ sư phụ trở về, phải trừng phạt các người!

Ông ấy vừa nói xong, sức nặng trên người tôi lập tức biến mất, tôi đứng dậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của người già, ông ấy nói với tôi:

- Mấy năm nay sư phụ đều thu nhận giúp đỡ những linh hồn vất vưởng bên ngoài, tạm thời đều để ở đây, đã dọa cậu bạn nhỏ rồi, thật sự có lỗi quá!

Tôi không nói gì, mà cúi đầu nhìn chân của người già, bởi vì khiến tôi sợ hãi nhất không phải là đám người giấy biết nói chuyện, dù sao, tôi cũng đã gặp qua người giấy có thể phát ra tiếng nói, tôi sợ, ông đấy! ông già ạ!

Tôi thấy chân ông ấy vẫn hơi cong, nhưng đã gần như bình thường.

Ông ấy đưa tay ra làm tư thế mời, ý bảo mời tôi cùng ông ấy ra ngoài, lúc ông ấy bước đi, tập tà tập tễnh, rõ ràng là do hai nan tre vừa được buộc lại nên mới thế.

Ra đến đại sảnh, ông ấy nói:

- Chắc hẳn cậu bạn nhỏ đã phát hiện, gương bát quái của cửa hàng chúng tôi hướng vào trong, cả tiệm không có đồ kim loại, lại còn ngược dương hướng âm, là bởi vì để cho những âm hồn đó không thể tiêu tan.

Về sau tôi mới biết, gương bát quái hướng vào trong, là để cố định phong thủy chỗ ở, không để phong thủy thay đổi, nếu không, âm hồn sẽ bị ảnh hưởng ngay lập tức, lúc Trần tiên sinh đưa tẩu thuốc đồng cho tôi, đã nói qua.

Nói xong, ông ấy thấy tôi vẫn còn đang nhìn chân ông ấy, liền xua tay nói:

- Không việc gì đâu, chờ sư phụ tôi về, lại làm cái khung khác là được rồi, ồ, chắc cậu chưa biết, sư phụ tôi cũng là thợ vàng mã, đồ trong nhà, đều do người làm.

Lúc này, có người bước vào trong cánh cửa số 14, tôi còn chưa nhìn rõ hắn là ai, đã nghe thấy tiếng hắn nói:

- Tông môn nhà cậu, sao cậu tìm được đến đây? Có phải đến trả tiền cho tôi không?

Tôi không ngờ người đến lại là Trương Phá Lỗ, tôi nói:

- Tiền thì trong một mai đúng là chưa có, tôi đến đây tìm người, đúng rồi, anh đến đây làm gì?

Trương Phá Lỗ nghe thế thì bật cười, nói:

- Đây là nhà tôi, cậu nói xem tôi đến đây làm gì?

Nơi này là nhà anh ta? Vậy anh ta là con của Trương mù?

Tôi hỏi, Trương mù có quan hệ gì với anh?

Tôi vừa nói xong, Trương Phá Lỗ và người già kia đều bật cười, người già nói:

- Đây là sư phụ tôi, Trương Phá Lỗ, những người khác đều thích gọi người là Trương mù.

Trương Phá Lỗ chính là Trương mù?

Tôi cho rằng, Trương mù có lẽ là một ông già, để một chòm râu dài, lúc nói chuyện thường thích vuốt râu, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên mũi đeo cặp kính râm, khiến người ta có cảm giác thần bí.

Nhưng, Trương Phá Lỗ trước mặt, mặc áo T-shirt quần da, còn đeo một đôi bốt rất thời thượng, bất luận là từ tuổi tác hay cách ăn mặc, đều con mẹ nó không giống! quan trọng hơn là, mắt anh ta dù có nhỏ, nhưng không hề mù, toàn thân trên dưới, làm gì có chỗ nào giống một người mù? Vì sao người khác lại gọi anh ta là Trương mù?

Không đợi tôi mở miệng, anh ta đã hỏi tôi trước:

- Cậu tìm tôi có việc gì?

Tôi nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra trong thôn, đương nhiên, vẫn lược bỏ đi rất nhiều chi tiết, bằng không, không thể nói hết trong một chốc một lát.

Nghe xong, anh ta đưa tay lên vuốt cằm, ngồi nhíu mày trầm tư trên ghế, miệng còn lẩm bẩm:

- Ngũ thể đầu địa, đã lâu chưa gặp phải.

Một lúc sau, anh ta lại hỏi tôi đến từ đâu, tôi nói xong địa chỉ, anh ta nói hiện tại trong tay vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết xong, phải đợi vài ngày nữa mới đi được.

Tôi hỏi khoảng mấy ngày? Tôi sợ người ở nhà không chờ nổi.

Anh ta nói:

- Không sao, cho dù là ngày cuối cùng, đều vẫn còn kịp.

Tôi đáp, vậy được, anh cứ bận việc của mình, tôi về trường học.

Anh ta nói:

- Đừng vội, nếu đã đến, vậy tôi đưa cậu đi lượn vài vòng Từ Khí Khẩu, đỡ phải bị người ta nói tôi keo kiệt.

Vì thế, tôi lại lần nữa bắt đầu cuộc hành trình quanh Từ Khí Khẩu, Trương Phá Lỗ là người gốc Trùng Khánh, hiểu rất rõ về lịch sử và những câu chuyện xưa ở Trùng Khánh, dọc đường đi, anh ta luôn miệng giới thiệu về Từ Khí Khẩu, tôi cũng thỉ thoảng lên tiếng hỏi vài câu, ví dụ như, năm nay anh ta bao nhiêu tuổi, tay nghề của anh ta học từ đâu vân vân, đi dạo cả buổi sáng trong dòng người tấp nập, cuối cùng, tìm một quán ăn Tứ Xuyên ăn cơm trưa.

Trên bàn cơm, tôi hỏi anh ta:

- Chân của Lão Lý (người già trong cửa hàng) không sao chứ?

Anh ta đáp:

- Không sao, đợi lát nữa về làm lại cho ông ấy một đôi chân là được rồi.

Tôi nhỏ giọng hỏi:

- Lão Lý cũng là người giấy?

Anh ta đáp, không phải, chỉ có đôi chân của ông ấy làm bằng giấy mà thôi.

Tôi lại hỏi, sao chân của ông ấy lại không còn nữa?

Trương Phá Lỗ trả lời, năm đó đánh giặc, bị pháo chôn dưới đất nổ mất chân.

Tôi nghĩ tới truyền thuyết về ‘núi Hồi Long’ tối hôm qua anh ta kể với tôi, cho nên hỏi:

- Núi Hồi Long?

Anh ta gật đầu nói:

- Ừ, đi đến chỗ đó đánh giặc, nếu chân của ông ấy không bị nổ mất, thì làm một sĩ quan cấp cao cũng không có vấn đề gì.

Về sau lại là tán phét chuyện trên trời dưới đất, anh ta trả tiền xong, liền tiễn tôi ra khỏi Từ Khí Khẩu, trước lúc đi, anh ta đột nhiên nói với tôi một câu:

- Dạo gần đây cậu phải cẩn thận chút, có thứ đi theo cậu, hiện tại tôi không rảnh để giúp cậu đuổi hắn đi, chờ tôi rảnh, nói tiếp.

Lúc lên trên xe buýt, tôi nhìn thấy chỗ đồng hồ trên xe có một cái màn hình nhỏ, để theo dõi tình hình phía sau đuôi xe, nhìn đến đây tôi đột nhiên nghĩ, trong phòng trường trực ở trường cũng có một cái camera, nếu bưu phẩm của tôi bị người khác lấy đi, vậy nhất định sẽ bị ghi hình lại.

Nghĩ đến đây, tôi gấp rút muốn về trường.

Tới trường, tôi đi thẳng đến phòng thường trực, vẫn là ông bác lúc trước, tôi nói mục đích đến đây của mình, ông ta bảo tôi tự tìm trong máy tính của phòng thường trực, nói hình ảnh ghi lại của camera đều ở trong đó, nhưng ông ấy không biết mở.

Tôi hỏi, thời gian nữ sinh kia đến lấy bưu phẩm của tôi, là ngày nào, ông ấy nói là hôm qua, tôi sàng lọc các đoạn video trong camera, sau đó bắt đầu xem từ rạng sáng ngày hôm qua, tôi cài đặt tốc độ nhanh hơn 8 lần, nhìn sẽ nhanh hơn, nhưng cũng tốn không ít thời gian, sắp hơn một tiếng, ông bác cuối cùng cũng hô dừng!

Ông ấy chỉ vào trong màn hình máy tính, nói:

- chính là cô gái này, tôi nhớ rất rõ.

Tôi lại hỏi:

- Ông ơi, ông có nhớ nhầm không?

Ông ấy trả lời:

- Sao tôi nhớ nhầm được? hôm qua lúc con bé ấy đến, mặt lạnh như băng, độ ấm trong phòng cứ như đều bị nó giảm xuống, cũng không biết vì sao một con bé trẻ tuổi như thế, mà cái mặt cứ sưng vang vác lên để làm gì.

Nếu người già đều đã nói vậy, thì nhất định không sai, sau đó, tôi nhìn thật kỹ màn hình máy tính.

Trên màn hình, có thể nhìn thấy cô gái đó mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần bò ngắn màu xanh, áo sơ vin vào trong quần, trên đầu đội một cái mũ lưỡi chai, chân đeo đôi xăng-đan cao gót, nhìn qua có cảm giác rất nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưng rất nhanh, vẻ đẹp này đã khiến tôi kinh ngạc.

Bởi vì xem đi xem lại đoạn video cô gái ấy xuất hiện, nhưng toàn bộ quá trình, đều không thể nhìn thấy mặt, nếu không bị mũ lưỡi chai che, thì cũng là quay sau gáy, cô ấy hoàn toàn tránh được khỏi theo dõi của camera.

Tôi hỏi ông bác, còn có video nào khác không, ông ấy nói đều trong máy tính, tự tìm, sau đó, tôi lại tìm thêm hai góc quay khác nhau, kết quả vẫn vậy, mặt của cô ấy không bị quay lại.

Nếu nói tránh được một góc quay, còn có thể giải thích là may mắn, nhưng cả ba góc quay cô ấy đều tránh được, vậy không thể không suy nghĩ sâu xa .

Không ngờ, có camera cũng không tìm được ra nữ sinh này, nhưng đại khái cũng biết được dáng người của cô ấy, coi như không phải không thu hoạch được gì.

Đã tới giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường có các tốp sinh viên túm năm tụm ba lại cùng học nhóm, người tới người lui rất náo nhiệt, tôi không thấy có hứng thú gì, lập tức quay về phòng, trong phòng chỉ có lão nhị, cậu ta đang chơi game, thấy tôi vào, chỉ liếc một cái, sau đó lại vùi đầu vào chiến game.

Mệt mỏi lâu như vậy, tôi định ngủ một giấc trước, sau đó buổi chiều thử xem vận khí của mình, có thể ngẫu nhiên gặp được nữ sinh kia trong trường hay không.

Nhưng đúng lúc này, lão nhị đánh game xong, lập tức chạy đến ngồi cạnh, mặt mày mờ ám nhìn tôi, nói:

- Lão tứ, thành thật khai báo, mấy ngày cậu không ở đây, đều đã làm những gì? Gọi điện cho cậu cũng tắt máy!

Tôi nói tôi về nhà, ở quê không có sóng.

Cậu ta nói:

- Cậu bốc phét cũng vô dụng thôi, con gái nhà người đã tìm đến tận cửa rồi!

Tôi kinh ngạc, con gái? Cái gì con gái?

Lão nhị lại chạy đi lấy ra một tấm ảnh đưa cho tôi, nói:

- Đấy, chính là em gái xinh đẹp này, em ấy bảo tôi đưa cho cậu, chậc chậc, cậu nhìn gương mặt này, cậu nhìn bộ ngực này, cậu nhìn cái eo nhỏ này, cậu lại nhìn đôi chân này, mẹ nó, chân dài đến nách! Lão tứ, mình đã nghe ngóng qua, em ấy là hoa khôi Lăng Giáng đến từ ngành âm nhạc đấy! A cái thằng này thật may mắn!

Giây phút tôi nhìn thấy bức ảnh, cứ như bị sét đánh, đây chẳng phải chính là cô gái trộm bưu phẩm của tôi đó sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất