Ba người bên đạo sĩ rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc lên xe rời đi, thôn dân vẫn còn chìm đắm trong quá trình đạo sĩ bắt ma, chỉ cảm thấy cực kỳ thần kỳ, thậm chí có người còn nói sau này phải đến Thái Cực quan thắp hương. Vậy là chuyện này xem như đã được giải quyết, trong lòng tôi cũng an tâm hơn, dù thế nào Cô Ngốc cũng là ác mộng bao năm qua của tôi.
Sau đó dưới sự chỉ đạo của Trần Thanh Sơn, cán bộ trong thôn tổ chức một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là nói về vấn đề làm sao ghi khoản tiền ba vạn tệ vào sổ, sau đó liền ghi vào sổ thành tiền dùng để tiếp đãi khách, mọi người cũng không ý kiến gì, vốn dĩ khoản tiền này phải do nhà Trần Thạch Đầu chi trả, khổ nỗi chẳng thấy mặt mũi một ai, dù chịu xuất hiện, thì dựa vào tình hình nhà họ cũng chẳng đào ra nổi số tiền ấy, nên việc này cứ quyết định như vậy, khi tôi bước ra khỏi ủy ban thôn thì trời đã tối.
Lúc nãy ở trong nhóm người đứng xem tôi lại không hề nhìn thấy Hàn Tuyết, tôi định đi nói cho cô ấy biết việc này đã xử lý xong, cũng coi như giúp cô ấy ổn định tinh thần, nhưng tôi chợt nghĩ, giờ này chắc cô ấy đã sớm đi ngủ rồi, nên tôi chỉ gửi cho cô ta một tin nhắn nói rõ sự việc đã pháp sư được giải quyết rồi, nào ngờ Hàn Tuyết trả lời rất nhanh, tin nhắn chỉ có mấy từ: "Tôi đang ở nhà anh."
Tôi bị dọa sợ, vội vàng trở về nhà, sở dĩ tôi bị dọa sợ hoàn toàn là vì mẹ tôi, tôi cảm thấy việc tôi thích Hàn Tuyết đã được tôi cất giấu rất kỹ, nhưng mẹ tôi đã sớm nhìn thấu, nên bà đối với Hàn Tuyết sớm đã coi như con dâu trong nhà, điều này khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Sau khi tôi trở về, mẹ tôi và Hàn Tuyết đang cùng nhau trò chuyện, tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Cô sao lại tới đây?"
Hàn Tuyết quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt đắc ý nói: "Sao tôi không được đến, sợ tôi ăn cơm nhà anh à?"
Mẹ cũng nhìn tôi nói; "Cái thằng nhóc này, nói năng kiểu gì vậy, đi đi, trên bàn có cơm canh, tự mình ăn đi."
Tôi vừa ăn vừa nhìn mẹ tôi cứ nắm lấy tay Hàn Tuyết không ngừng ân cần hỏi han, cứ thế kể chuyện hồi nhỏ của tôi, nói tới mức tôi toàn thân nổi hết da gà, tôi sợ Hàn Tuyết có thể nhìn ra được điều gì đó.
Đợi sau khi tôi ăn cơm xong, liền đến cạnh hai người họ nói: “Cô còn không về đi, tối nay định ngủ ở đây à?”
Mẹ lập tức trừng tôi một cái: “Thằng nhóc chết tiệt này, sao lại nói vậy với Hàn Tuyết hả!”
Hàn Tuyết đứng lên, nói: “Dì à, con cũng nên về rồi, đồ ăn hôm nay ngon lắm ạ. Hôm khác con lại đến trò chuyện với dì nha.”
Mẹ tôi híp mắt cười vui vẻ, bà nói: “Được được, lúc nào đến cứ nói với Diệp Tử một tiếng nhé, dì sẽ nấu đồ ngon cho con.”
Hàn Tuyết gật đầu, sau đó cười nhìn tôi, cái nhìn này khiến trong lòng tôi có chút sợ hãi, nói: “Lại sao nữa?”
“Anh không tiễn tôi à?” Hàn Tuyết chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cười ngây thơ.
Mẹ liền đá tôi một cái, nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi tiễn Tuyết Nhi."
Cũng không biết hôm nay tôi bị làm sao, chỉ không biết mẹ tôi tỏ ra quá nhiệt tình khiến Hàn Tuyết nhìn ra được điều gì đó, bình thường tôi cũng không thể hiện gì cả, thế nên chung sống rất tốt, tôi sợ có những thứ sau khi thể hiện ra, có thể cả tình bạn cũng không giữ nổi.
Sau khi ra khỏi sân nhà tôi, tôi nói với Hàn Tuyết: "Trưởng thôn tìm về một vị đạo sĩ, là một cao nhân đắc đạo, ông ta đã biến Cô Ngốc thành một con rắn và đưa đi rồi, cô không cần sợ nữa. Cô Ngốc cũng sẽ không bị hồn phi phách tán, nên cô đừng lo."
"Dừng, dừng. Không cho anh nói chủ đề này với tôi!" Hàn Tuyết nói.
Tôi gật gật đầu, cười nói: "Xem gan cô nhỏ chưa kìa.”
Có lẽ lúc nãy mẹ tôi đã làm quá lên khiến Hàn Tuyết nhìn ra điểm gì đó, tôi phát hiện ra từ khi ra khỏi nhà tôi cho tới bây giờ, vẻ mặt Hàn Tuyết trở nên e thẹn, trên đường chúng tôi đi không nói câu nào, cứ thế đi tới cổng trường học. Tuy trong trường không có nhiều học sinh, nhưng sân trường cũng khá rộng, nhìn qua có chút trống trải, nói thật, một cô gái sống một mình trong đó, cũng có chút không yên tâm.
"Hay là cô tới nhà tôi đi, đừng hiểu nhầm, là tới ngủ cùng mẹ tôi." Tôi nói.
Hàn Tuyết lắc đầu nói: "Không cần đâu, không phải anh vừa nói, chuyện này đã xử lý xong rồi sao, anh quay về đi."
Nói xong, Hàn Tuyết tự nhiên vẫy tay với tôi, quay người đi vào trường học.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy hòa vào đêm đen, thấy cô ấy đã thắp sáng đèn trong phòng cô ấy, tôi mới quay người đi về.
Tôi vừa mới về tới cửa nhà liền nhận được tin nhắn của Hàn Tuyết: "Tôi sợ quá!"