Chính lúc này, đối diện bên kia sông, anh trai tôi đang từ từ đi đến, đứng ở bờ sông đối diện nhìn bọn tôi, Trần Thanh Sơn nhìn thấy anh trai tôi liền chào hỏi, tiếp theo liền nói với cái người tên Bàn Tử kia: “Bàn Gia, cậu ấy là Tôn Trọng Mưu - anh trai của Diệp Tử.”
Bàn Tử nhìn về phía anh trai tôi, anh trai cũng nhìn ông ấy, hai người họ gần như cách con sông đối diện nhau, qua một lúc, anh trai nhìn bọn tôi cười, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
“Này, người anh em, tối nay Bàn Gia tôi muốn tìm thứ ở trong sông đòi người, cậu có muốn đến xem không?” Bàn Tử hướng về phía anh trai tôi nói.
Anh trai quay đầu lại nhìn Bàn Tử một cái, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, băng qua khu rừng trước mặt,không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy nữa.
“Bàn Gia, anh trai của Diệp Tử không thích nói chuyện, chỉ thích một mình như thế. Tối nay ngài sẽ tìm thứ ở trong sông đòi người sao?” Trần Thanh Sơn hỏi.
Bàn Tử gật gật đầu: “Vương lão thái đã làm pháp quan ở vùng này, theo lý sau khi chết phải có một hồn một phách đi theo Thành Hoành tu hành gom góp công đức, nhưng bởi vì Vương lão thái này đắc tội với thứ ở dưới sông, ba hồn bảy phách đều bị Thủy quái bắt lại, Thành Hoành vùng này là kẻ vô dụng không dám đi đòi người, Bàn Gia ta nếu đã đến rồi thì sẽ giúp Vương lão thái đòi lại công đạo. Chẳng qua Bàn Gia nghĩ không thông, Vương lão thái chỉ là giúp giải quyết việc người phụ nữ ngốc kia chết đi sống lại, sao có thể đắc tội với thứ ở dưới sông kia? Hơn nữa còn dám giam giữ hồn phách của bà ấy lại, thế thì phải có thù hằn sâu nặng biết bao nhiêu?”
Lời của Bàn Tử nói giống như là giảng sách trời vậy, Thành hoàng trong mắt của anh ta cũng thành một tên vô dụng luôn, Trần Thanh Sơn giật mình lo sợ, ông ấy hỏi: "Bàn gia, cái thứ ở dưới sông có phải Thần sông không?
"Dưới sông thì chỉ có Thần sông thôi à? Còn có cả thủy quái nữa đấy!" Bàn Tử cười lạnh.
Lúc này tôi mới hỏi: "Bàn gia, theo như anh nói, hình như anh chẳng coi Thành Hoàng ra gì cả, tốt xấu gì ông ấy cũng là một vị thần dưới âm ti mà, cái tấm phù mà anh đốt cho Thành Hoàng là gì vậy?"
"Vua Trộm, cái này cậu lại không biết rồi, không phải là Bàn gia ta không coi Thành Hoàng ra gì, mà là sư môn của Bàn gia đây tương đối đặc biệt, mà thôi, cái này khó nói rõ cho cậu hiểu được, còn về tấm phù kia gọi là bái thiếp. Đại loại như là card visit ấy mà. Bàn gia báo cho hắn biết về tên tuổi địa chỉ, hắn ta tự nhiên sẽ phải ra gặp mặt." Bàn Tử nói.
Nói xong liền ngáp dài một tiếng: "Thứ cho Bàn gia ta phải về nghỉ ngơi chút, tối nay cho các cậu mở mang tầm mắt."
Tôi cùng Trần Thanh Sơn nhìn nhau, kỳ thực cho tới bây giờ những lời Bàn Tử nói thật giả thế nào, chúng tôi cũng không rõ. Chỉ là cảm thấy con người này nói chuyện có vẻ đao to búa lớn, nhưng không biết có đáng tin hay không. Không tin thì thấy anh ta cũng có vẻ có chút bản lĩnh, nếu như tin thì lại thấy hắn có lúc nói chuyện thật sự có chút khoác lác.
Trần Thanh Sơn sắp xếp chỗ ăn ngủ cho Bàn Tử ở ngay tại Ủy ban thôn, Bàn Tử thích ăn quýt, nên Trần Thanh Sơn còn mua hơn ba trăm nghìn quýt đưa qua cho anh ta, lần này Trần Thanh Sơn mua nhiều đến nỗi khiến tên bán quýt cũng cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa lại dặn dò tiệm cơm trong thôn đặc biệt làm cho Bàn Tử một mâm cơm đầy.
Sau khi ai về nhà nấy, tôi lại nhảy lên chiếc xe điện phóng thẳng tới Tam Lý Đồn tìm tới anh trai. Thật sự mà nói bây giờ anh trai tôi cực kỳ nhàn rỗi, nhàn rỗi tới mức lúc tôi chạy tới nơi anh ấy đang cuốc đất trong vườn. Xem ra là có ý muốn tự mình trồng rau, nhìn thấy tôi đi tới. Anh bỏ cuốc xuống nói: "Đi, vào nhà nói ."
Vào trong nhà, tôi nói với anh: "Hôm nay tên Bàn Tử kia, anh nhìn thấy rồi chứ?"
"Nhìn thấy rồi, sau lưng có tử khí (khí màu tím), xem ra là xuất phát từ danh môn, có chút đạo hạnh." Anh trai nói.
"Tử khí? Tại sao em lại không nhìn thấy?" Tôi lặng người đi một lúc.