Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 43: Âm Văn (2)

"Ai chẳng biết mẹ chồng tôi nhảy sông chết, chết không đối chứng, cậu muốn nói thế nào mà chẳng được?" Hà Tiên Cô nói.

"Bàn Gia đây ghét nhất loại đàn bà lắm lời, nếu không phải nể mặt người mẹ chồng quá cố của bà, ta đã sớm tát sưng mặt bà rồi, tin không?" Bàn Tử trừng mắt liếc nhìn Hà Tiên Cô.

"Cậu dám!" Hà Tiên Cô cũng không phải dạng tốt lành.

"Bà bớt nói lại đi, trừ khi bây giờ bà có thể khiến Thành Hoàng viết cho bà mấy chữ!" Tôi trừng mắt nhìn Hà Tiên Cô.

Lúc này Trần Thanh Sơn cũng từ trong trạng thái kinh ngạc sực tỉnh, tuy vừa nãy chúng tôi không nhìn thấy bà Vương hiển linh, cũng không nhìn thấy Thành Hoàng hiển linh, nhưng một trận gió thổi qua lại viết lên dòng chữ tôi không hiểu được, điều này chứng minh Bàn Tử thật sự có bản lĩnh. Trần Thanh Sơn nhìn hai chúng tôi và Hà Tiên Cô lời qua tiếng lại, liền nói: "Bớt nói vài câu đi, chuyện này truyền ra ngoài thì có lợi cho bà chắc?"

Nếu chuyện Bàn Tử nói Hà Tiên Cô lừa đảo bị truyền ra ngoài, vậy bà ta không thể kiếm tiền được nữa rồi, nên sau khi nghe Trần Thanh Sơn nói, bà ta liền câm miệng không nói gì nữa. Lúc này tôi nhìn Bàn Tử thấy cũng thuận mắt hơn, hơn nữa sau khi suy nghĩ kỹ càng, tuy anh ta nói năng có chút bộp chộp nhưng rất có đạo lý. Ví dụ như khi anh ta nói năng lực của Hà Tiên Cô không phải của bản thân bà ta mà đều do âm đức bà Vương để lại. Thực ra sau khi bà Vương mất, Hà Tiên Cô trở thành pháp vương thỉnh thoảng cũng xử lý được khá nhiều việc.

"Đi thôi, đến bờ sông xem thử rốt cuộc dưới đó có thứ gì mà khiến Thành Hoàng sợ đến mức không dám xuống." Bàn Tử nói.

Khi rời khỏi nhà Hà Tiên Cô, Trần Thanh Sơn hỏi tôi: "Diệp Tử, cậu đọc nhiều sách lại có văn hóa, có biết Thành Hoàng đã dùng tàn tro viết gì không?"

Tôi xấu hổ nói: "Trưởng thôn, nói thật, tôi cũng không biết."

Bàn Tử nói: "Có thể hiểu mới là lạ đó, Thành Hoàng là thần ở âm phủ, nên chỉ viết âm văn (chữ viết cõi âm), loại chữ đó được dùng ở âm phủ.

"Đỉnh vãi!" Trần Thanh Sơn giơ ngón tay cái lên.

“Vừa nãy không phải ông muốn thấy tôi mất mặt à. Báo thù chuyện Bàn gia nói ông không có não.” Bàn Tử không hề khách khí, nói một câu khiến Trần Thanh Sơn xấu hổ.

Chúng tôi cùng Bàn Tử đến bên bờ sông, đến đây anh ta không nói gì, chỉ đi dọc theo bờ sông, cứ đi mãi cũng gần đến Tam Lý Đồn, đó là nơi anh trai tôi đang ở.

Bên bờ sông Tam Lý Đồn, mười hai hang quỷ nằm giữa sông Lạc Thủy, một ngọn núi và mười hai hang động cắt ngang sông Lạc Thủy.

Cuối cùng Bàn Tử cũng dừng bước, anh ta nhìn chằm chằm vào mười hai hang quỷ nói: “Yêu Trảm Long à, nghe Đường Nhân Kiệt nói về mười hai hang quỷ này tôi còn không tin.”

“Hả???” Xem ra Trần Thanh Sơn rất tò mò về chuyện này, dù bị Bàn Tử đả kích nhiều lần nhưng ông ấy vẫn không ngại hỏi tiếp.

“Sông Lạc Thủy này chính là một con rồng, mười hai hang quỷ này đã cắt đôi con rồng ra, thật quá tà khí. Năm đó, chính thứ bên dưới đã giết chết bà Vương.” Bàn Tử nói.

“Mười hai hang quỷ này chính là khu đất cấm trong thôn chúng tôi, không ai dám lại gần, chỉ cần đi vào sẽ không thể ra được, có thể nói đây chính là cấm địa, bên trong cũng không biết có bao nhiêu hài cốt nữa. Trong một trăm năm qua chỉ có duy nhất một người có thể vào trong đó, chính là anh trai của Diệp Tử – Tôn Trọng Mưu.” Trần Thanh Sơn nói.

“Anh của Vua Trộm họ Tôn à?” Bàn Tử hơi sững người.

“Lúc nhỏ anh tôi bị mang đi ra ngoài làm con thừa tự, sau này trở về vẫn mang họ của gia đình đó.” Tôi nói, khi Trần Thanh Sơn nhắc đến anh trai tôi, tôi đã muốn ngăn lại, nhưng lại nghĩ Bàn Tử là người do Đường Nhân Kiệt giới thiệu, chắc chắn cũng biết về chuyện của anh tôi.

“Bàn Gia tôi đến đây lần này, chính là vì muốn gặp anh trai của cậu.” Bàn Tử nhìn tôi nói.

Có thể là do sắc mặt tôi hơi khó coi, anh ta hiếm hoi lắm mới giải thích với tôi: “Nghe Đường Nhân Kiệt nói ở đây xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, nên mới tới xem thử, nếu không Bàn Gia đây không hề đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu. Xem ra tên Đường Nhân Kiệt này không lừa ta, có thể tự do ra vào nơi này, đúng là có bản lĩnh, không uổng công Bàn gia ta lần này tới đây.”

“Đấu phép?” Tôi hơi sững người hỏi.”

Bàn Tử không trả lời, nét mặt anh ta rất nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào mười hai hang quỷ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất