Ông lớn sững người một lát rồi nói: "Người anh em, thứ tiền này không có ý nghĩa gì, hay là tôi với cậu làm bạn đi."
Anh tôi vẫn như cũ đẩy cái túi về, khiêng bè gỗ lên rồi nói: "Tôi không thích kết bạn, hài cốt tôi đã mang về rồi, ông có thể đi."
Nói xong, anh trai nhìn tôi và mẹ nói: "Đi, về nhà thôi."
Mặc dù hơi tiếc khi anh trai không lấy tiền nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này trong mắt tôi anh ấy thật sự rất đẹp trai, tôi đi phía sau, còn mẹ tôi thì rưng rưng nước mắt đi cùng anh trai, sau khi về nhà, anh trai đóng cửa không cho người ngoài vào.
Có người đứng xem náo nhiệt, cũng có ông lớn tên Đường Nhân Kiệt kia, còn có tay sai của ông ta.
Sau khi vào nhà, anh tôi liền đi tắm, khi quay lại, anh ấy đưa chiếc túi chứa mười vạn tệ cho tôi rồi nói: “Mang về sửa nhà đi, không đủ thì tìm anh.”
"Sao em có thể lấy chứ." Tôi nói.
"Cái này không được đâu Trọng Mưu, là mẹ và em trai nợ con." Mẹ tôi rưng rưng nước mắt nói.
"Anh bảo em cầm thì em cứ cầm đi." Anh trai nhìn tôi, lời nói vẫn như cũ rất kiên quyết.
"Em thật sự không cần." Nói xong, tôi mang tiền đặt lên bàn.
Anh trai liếc nhìn tôi, hỏi: "Không cần phải không."
Tôi gật đầu nói: "Không cần."
Anh ấy cầm tiền lên, trực tiếp châm lửa muốn đốt. Tôi lập tức ngăn anh lại: "Anh điên hả?"
"Em không cần, anh sẽ đốt." Anh trai nói xong, đặt tiền xuống rồi đi về phòng.
Cuối cùng tôi vẫn phải cầm tiền lên, mặc dù tôi với anh trai quen biết chưa được mấy ngày, nhưng trực giác cho tôi biết anh ấy là người nói được làm được, anh ấy nói tôi không cầm sẽ đốt, vậy nhất định sẽ đốt thật.
Khi tôi với mẹ ra đến cửa, những người bên ngoài lại nhìn chúng tôi nhưng không còn ánh mắt như xem trò vui, thậm chí rất nhiều người đều lộ vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, ông lớn tên Đường Nhân Kiệt vẫn chưa đi, thấy tôi đi ra liền đến chào hỏi: “Người anh em này, anh trai cậu đâu?
"Anh ấy nghỉ ngơi rồi." Tôi nói.
Đường Nhân Kiệt đưa cho tôi một tờ danh thiếp, nói: "Đường Nhân Kiệt tôi rất thích kết giao bạn bè, nhất là những người có bản lĩnh, đây là danh thiếp của tôi, chúng ta có cơ hội thì liên lạc."
Nói xong, không để tôi từ chối, ông ta đã nhét danh thiếp vào tay tôi rồi cùng đám người kia rời đi.
Tôi biết ông ta muốn kết giao với anh tôi, một ông chủ lớn như ông ta, nếu không phải anh tôi có bản lĩnh trấn áp ông ta, tôi đoán ông ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn.
Bất luận thế nào, lần này anh tôi đã một trận thành danh.
Dựng cờ vớt xác đã không còn là chuyện cười nữa.
Hơn nữa còn là một người tài giỏi có thể vớt xác từ mười hai hang quỷ ra.
Tài nghệ của anh ấy được lan truyền vô cùng thần kỳ. Có thể tự do ra vào mười hai hang quỷ, càng kỳ diệu hơn là chỉ bằng một giọt máu, anh ấy có thể tìm được con trai của người kia trong hàng ngàn hài cốt trong hang, thậm chí còn được coi là "Kỹ năng của thần".
Chúng tôi từ Tam Lý Đồn trở về nhà, vừa về tới nơi đã thấy trưởng thôn Trần Thanh Sơn đã vội chạy đến nhà tôi, vừa nhìn thấy tôi ông ấy đã giơ ngón cái lên, nói: "Đỉnh quá, anh cậu thật lợi hại!"
Tôi cười hì hì không nói gì, nhưng tôi cũng rất thích cảm giác này, sự kỳ lạ của anh trai thực sự khiến tôi cảm thấy rất hãnh diện.
Trần Thanh Sơn kéo tôi qua sofa nói chuyện: "Tôi cũng vừa mới nghe nói anh cậu lợi hại như vậy, ở đây không có ai tìm giúp tôi, muốn nhờ anh cậu giúp vớt một cái xác. Người này cậu cũng biết, chính là một người bạn của tôi, Mã lão tam - Mã Gia Bảo, con gái anh ta khi còn bé đã rơi xuống sông Lạc Thủy, đến giờ vẫn chưa vớt được xác, mọi người đều nói có lẽ cô bé đã trôi vào hang quỷ. Vốn đã hết hy vọng rồi, mà anh cậu không đến à?"
"Chuyện này phải tìm anh cháu bàn bạc." Tôi nói.
"Tôi không quen anh ta sao? Gia đình nông thôn của chúng ta không thể so sánh với Đường Nhân Kiệt kia, ông ta là ông chủ lớn, không phải ai cũng có thể đào ra được mười vạn tệ đâu." Trần Thanh Sơn nói.
Tôi vừa nghe đã hiểu ngay, hóa ra là đang mặc cả, mặc dù có ý muốn từ chối, nhưng từ khi tôi vào làm việc Trần Thanh Sơn đã rất chiếu cố tôi, tôi đành ngậm ngùi nói: "Cùng đến tìm anh cháu bàn bạc đi, bác cũng biết cháu và anh trai mới quen biết có mấy ngày, nhưng cháu nghĩ nếu cháu cùng mở miệng, nhất định sẽ giữ được chút thể diện ha? "
Tôi không rảnh ở nhà một phút nào, liền đi cùng Trần Thanh Sơn và vợ chồng Mã lão tam, hai vợ chồng này còn mang quà đến trước cửa nhà anh tôi.
Khi vào nhà, anh tôi lạnh lùng ngồi đó, nghe Mã lão tam kể về con gái nhỏ của anh ta, nói xong, Mã lão tam hỏi: “Nhiều năm vậy rồi, liệu có thể tìm được hài cốt không?”
Anh tôi gật đầu nói: "Có thể".
Mã lão tam không giấu được vui mừng, lập tức nói: "Người anh em, chúng ta đều là người cùng thôn, cậu cũng biết người nông thôn muốn lấy ra mười vạn tệ cũng có chút khó khăn."
Anh tôi xua tay nói: “Mười vạn, không bớt một xu, khi nào có tiền, tôi sẽ xuống sông vớt xác.”
Mã Lão Tam có chút ngượng ngùng, xoa xoa hai tay nói: "Với quan hệ của chúng ta, bớt một chút được không?"
Anh tôi đứng dậy nói: "Không được"
Thấy anh tôi sắp bỏ đi, Mã lão tam vội vàng kéo lấy anh ấy, lại nhìn Trần Thanh Sơn cầu cứu, Trần Thanh Sơn đá vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi liền đứng dậy cố gắng nói giúp: “Anh à, anh ba cũng là bạn bè nhiều năm, người nông thôn chúng ta làm gì có tiền, chỉ là muốn tìm hài cốt đứa bé về nhập thổ vi an, anh có thể châm chước một chút không?"
Anh trai lườm một cái khiến tôi rùng mình, ánh mắt này thật sự quá lạnh lùng. Anh ấy nói: "Không được."
Nói xong, anh trai tránh ra khỏi Mã lão tam, đi ra vườn ngồi.