Chương 298. Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (6)
Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (6)
Nhìn thấy Lục tổng quản xuất hiện, Triệu Thiết Trụ cùng nam tử áo đỏ đều hành lễ nói: “Ra mắt nghĩa phụ.”
Hai người đều là nghĩa tử của Lục tổng quản.
Lục tổng quản tổng cộng có chín nghĩa tử, Triệu Thiết Trụ nhiều tuổi nhất, nam tử áo đỏ xếp thứ hai.
Dòng họ hắn cũng là Đệ Nhị (thứ hai), không tên.
Thích áo đỏ, giỏi sát phạt, sinh linh chết ở trong tay hắn, so với tám nghĩa tử khác của Lục tổng quản cộng lại còn nhiều hơn.
Luận thực lực, Đệ Nhị cũng vượt qua Triệu Thiết Trụ.
Nhưng bởi vì thủ đoạn của Đệ Nhị quá mức dữ dội đoạn tuyệt, làm việc thường thường không để lại người sống, dẫn tới hắn ở trong Giám sát ti cũng như một vị sát thần, cấp dưới đối với hắn e ngại nhiều hơn kính trọng, cho nên hắn rất khó làm người nối nghiệp Lục tổng quản.
Nhưng nếu Đệ Nhị không phải bộ dáng giết chóc thành tánh, ngược lại làm việc làm người tiến thối có mức độ, vậy người thừa kế Lục tổng quản chỉ sợ cũng là Đệ Nhị, mà Đệ Nhị cùng Triệu Thiết Trụ phải ở chung như thế nào, đến lúc đó lại sẽ là một vấn đề.
Ở kinh thành, một người ở mặt ngoài là bộ dáng gì, cùng hắn trên thực tế là một người như thế nào, là rất khó hoàn toàn vẽ dấu bằng.
Lục tổng quản gật gật đầu với hai nghĩa tử, mang ánh mắt đặt ở trên người Đệ Nhị, chủ động hỏi: “Lão Nhị, ngươi cho rằng những đồn đãi này là ai phán tán ra?”
Đệ Nhị do dự một phen, vẫn là nói ra phán đoán của mình: “Con đoán chỉ sợ là chính Ngụy Quân phát tán.”
“Chính Ngụy Quân phát tán? Hắn điên rồi? Tự mình tìm phiền toái cho mình?” Triệu Thiết Trụ giật mình nói.
Lục tổng quản vui vẻ cười cười: “Ta cùng lão Nhị nghĩ giống nhau, tin tức là Ngụy Quân chủ động phát tán ra.”
Triệu Thiết Trụ: “...”
Thế này không phải có bệnh sao?
Hắn không hiểu.
“Nghĩa phụ, Ngụy Quân vì sao phải tự mình tìm phiền toái cho mình? Phải biết rằng nếu hắn đoán là thật, vậy hắn khẳng định sẽ gặp lực cản thật lớn, rất nhiều người đều sẽ không để hắn tiếp tục điều tra.” Triệu Thiết Trụ nói.
Lục tổng quản khẽ thở dài một tiếng: “Ngụy Quân hẳn là muốn mau chóng chứng thực phán đoán của mình là thật hay không, nếu thực có người bởi vậy gây áp lực cho hắn, vậy có thể làm chứng phỏng đoán của hắn rồi.”
Đệ Nhị gật đầu: “Con cũng là nghĩ như vậy, Ngụy Quân đây là lấy thân làm mồi, câu cá mắc câu.”
“Nhưng hắn cái mồi câu này rất dễ dàng để người ta một ngụm trực tiếp nuốt vào.” Triệu Thiết Trụ lo lắng nói.
Trong giọng nói của Đệ Nhị có khâm phục hiếm thấy: “Cái này nói lên Ngụy Quân quả thật không phải loại ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng kia, hắn là thật sự không sợ chết, thà rằng đi tìm chết, cũng phải điều tra rõ chân tướng phía sau chiến tranh vệ quốc.”
“Không sai, Ngụy Quân làm như vậy, hẳn là đã làm tốt chuẩn bị mình bị tạo áp lực thậm chí gia hại.” Lục tổng quản đồng ý cái nhìn của Đệ Nhị: “Thật sự là một người trẻ tuổi rất khá, vậy mà có thể làm tới một bước này.”
“Đợi một chút.” Triệu Thiết Trụ có cái nhìn khác: “Nghĩa phụ, lão Nhị, bây giờ còn chưa xác định lời đồn là Ngụy Quân phát tán ra ngoài đâu, các người sao đã khẳng định như thế?”
“Xác định.” Lục tổng quản thản nhiên nói: “Trừ lão Cửu, ta cũng an bài người khác âm thầm bảo hộ Ngụy Quân, để ngừa vạn nhất, dù sao Ngụy Quân đắc tội quá nhiều người, bọn họ hướng ta báo cáo hành tung của Ngụy Quân.”
Triệu Thiết Trụ: “...”
Hắn phục rồi.
Lục tổng quản thật ra cũng phục.
“Luận tận trung cương vị công tác, so với Ngụy Quân, ta cũng có chút hổ thẹn, mặc cảm không bằng.” Lục tổng quản nói: “Lão đại, chuyện Ngụy Quân bảo ngươi tra thế nào rồi? Đã điều tra xong chưa?”
“Khẳng định còn chưa điều tra rõ, dù sao sự tình xảy ra đã cách bây giờ trôi qua thời gian lâu lắm rồi, nhưng con quả thật tra được một vài thứ, có thể làm chứng cho phỏng đoán của Ngụy đại nhân.” Sắc mặt Triệu Thiết Trụ chuyển thành ngưng trọng: “Nghĩa phụ, lúc trước liên quân Tây đại lục ở sau khi vừa đổ bộ đã có thể vượt năm ải, chém sáu tướng đâm thẳng thọc sâu, trong đó chỉ sợ thật sự có chút bí ẩn. Tướng sĩ của chúng ta rất có khả năng không phải không ngăn được liên quân Tây đại lục, mà là bọn họ ngay cả cơ hội ngăn cản đối phương cũng không có.”
“Ý tứ gì?”
“Năm đó rất có khả năng có người giả truyền quân lệnh, cấm binh sĩ các cửa ải phản kháng, thực hành chính sách không chống cự.” Triệu Thiết Trụ nhìn khuôn mặt Lục tổng quản dần dần trở nên xanh mét, trong lòng bản thân cũng cực kỳ nặng nề: “Nghĩa phụ, con đã tra tới trên người Tống Liên Thành.”
“Tống Liên Thành?”
Lục tổng quản cùng Đệ Nhị tất cả đều biến sắc.
Đệ Nhị thốt ra: “Tống Liên Thành của Thiên Kim Lâu?”
“Đúng, chính là hắn, Tống Liên Thành trong truyền thuyết tài phú đủ để mua kinh thành, phú thương nổi tiếng thiên hạ.” Triệu Thiết Trụ nói: “Tống gia vốn chính là thiên hạ hào tộc, Tống Liên Thành năm đó chính là phó tướng dưới trướng Cổ Thu Hác, ở lúc ấy đứng thứ hai dưới trướng Cổ Thu Hác. Sau khi chiến tranh vệ quốc bắt đầu, đệ nhất phó tướng của Cổ Thu Hác bị xử tử, Tống Liên Thành vốn cũng nên bị xử tử, nhưng Tống gia trả khoản tiền khổng lồ, mua một cái mạng của Tống Liên Thành, cho nên Tống Liên Thành tránh được một kiếp.”
Lục tổng quản mặt trầm như nước: “Nếu có liên quan với Tống Liên Thành, vậy thì phiền toái rồi, trong triều đình có rất nhiều quan viên chức vị quan trọng đều đi lại thân mật với Tống Liên Thành, hắn cũng giúp đỡ rất nhiều học sinh nhà nghèo, ở trong triều dã thanh danh cũng cực cao.”
“Phải, ngay cả Ngụy Quân Ngụy đại nhân, thật ra cũng từng nhận Tống Liên Thành giúp đỡ nho nhỏ. Năm đó Ngụy đại nhân lúc đi học, từng làm việc ở cửa hàng danh nghĩa Tống Liên Thành, xem như giải khẩn cấp năm đó cho Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân xem như có cốt khí, tự lực cánh sinh. Mấy năm nay Tống Liên Thành xây dựng thư viện, cung cấp giáo dục miễn phí cho rất nhiều học sinh nhà nghèo, thậm chí chủ động bỏ tiền giúp đỡ một ít học sinh nhà nghèo vào Quốc Tử Giám học tập. Ngắn ngủn hơn mười năm thời gian, Tống Liên Thành phát tán vô số tài sản, tài phú của hắn cũng tăng trưởng mấy lần.”
Triệu Thiết Trụ giọng điệu cực kỳ kiêng kị: “Nếu thật sự tra tới trên đầu Tống Liên Thành, trong triều đình nhất định sẽ có rất nhiều người tạo áp lực cho chúng ta.”
“Tra.” Lục tổng quản vung tay lên, giọng chém đinh chặt sắt: “Giám sát ti chẳng lẽ còn sợ một tên thương nhân hay sao? Tra, nhất định phải tra ra manh mối.”
Triệu Thiết Trụ cùng Đệ Nhị nhìn nhau một cái, đồng thời phát hiện lo lắng trong ánh mắt đối phương.
Nếu Tống Liên Thành chỉ là một thương nhân, vậy Giám sát ti tự nhiên không cần lo lắng.