Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 299. Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (7)

Chương 299. Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (7)


Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (7)
Nhưng Tống Liên Thành đương nhiên không chỉ có là một thương nhân.
Hắn từng tòng quân, ở trong quân có rất nhiều đồng nghiệp.
Hắn là phó tướng của Cổ Thu Hác, ở trong huân quý rất có quan hệ.
Hắn giúp đỡ rất nhiều học sinh nhà nghèo, mà các học sinh nhà nghèo đó rất nhiều người đều đã vào triều làm quan.
Hắn đi lại thân mật với rất nhiều quan lớn, trong đó thậm chí bao gồm Thượng Quan thừa tướng.
Quan trọng nhất là, hắn rất có khả năng còn có quan hệ với liên minh tu chân giả.
Nếu cố ý điều tra loại người này, nói không chừng cũng có nguy hiểm tính mạng.
Bản thân Triệu Thiết Trụ thật ra không sợ.
Hắn tin tưởng Tống Liên Thành điên cuồng nữa cũng không dám thế nào đối với hắn.
Nhưng hắn lo lắng Ngụy Quân.
Nhưng bây giờ lo lắng cũng vô dụng.
Lục tổng quản đã nói như vậy, vậy Triệu Thiết Trụ tự nhiên cũng chỉ có thể cứng đầu tiếp tục điều tra.
Đồng thời hắn cũng không quên nhắc nhở Ngụy Quân một lần, miễn cho Ngụy Quân không có chuẩn bị tâm lý, ngay cả người cần đối mặt là ai cũng không biết.
Ngụy Quân sau khi nhận được Triệu Thiết Trụ truyền âm, như có chút suy nghĩ.
“Tống Liên Thành? Đây ngược lại là một nhân tuyển ra ngoài dự liệu.”
Có chút không giống với Ngụy Quân đoán trước.
Đương nhiên, Triệu Thiết Trụ chỉ là tra tới trên đầu Tống Liên Thành, liên lụy trong đó cũng chưa chắc chỉ có một mình Tống Liên Thành.
Ngụy Quân không vội.
Chỉ riêng một cái tên này, thu hoạch cũng đã không nhỏ.
Kẻ có quyền (lực) cùng kẻ có quyền (nắm đấm), Ngụy Quân đều đã đắc tội không ít.
Nhưng có tiền Ngụy Quân còn chưa từng đắc tội.
Vừa lúc lần này thử món.
Xem xem kẻ có tiền có thể một lời không hợp giết chết hắn hay không.
Nếu không giết được hắn, Ngụy Quân liền theo lẽ công bằng chấp pháp xem xem có thể mang đối phương giết chết hay không.
Triệu Thiết Trụ đã tra tới trên đầu Tống Liên Thành, Ngụy Quân nhắm chừng phiền toái của mình hẳn là cũng sắp tới rồi.
Sự thật không ra ngoài hắn đoán trước.
Ở ngày hôm sau Triệu Thiết Trụ truyền âm báo cho hắn biết đã tra tới trên đầu Tống Liên Thành, Ngụy Quân liền nghênh đón rất nhiều khách tới chơi.
Vị khách tới chơi thứ nhất ra ngoài dự liệu là Thượng Quan thừa tướng.
Ngụy Quân rất bất ngờ: “Thừa tướng là tới hoà giải cho Tống Liên Thành?”
Thượng Quan thừa tướng cười giải thích: “Yên tâm, ta chỉ là đến thăm chút, không hoà giải cho bất luận kẻ nào. Ta cùng với Tống Liên Thành cũng không có quan hệ gì đặc thù, hắn tặng ta một ít quà, sau đó ta nhận lấy.”
Ngụy Quân: “...”
Được lắm, đây không phải là nhận hối lộ sao?
Ngươi là sao làm được nói như lẽ đương nhiên như thế?
“Sao vậy? Cảm giác rất không thể tưởng tượng?” Thượng Quan thừa tướng cười hỏi.
Ngụy Quân gật đầu: “Dù sao cũng là nhận hối lộ, đây là trái với luật pháp.”
“Quả thật là nhận hối lộ.” Thượng Quan thừa tướng thản nhiên thừa nhận nói: “Nhưng tiền này cũng không phải ta nhận cho mình, mà là bệ hạ bảo ta cầm.”
“Bệ hạ?” Ngụy Quân sửng sốt.
Thượng Quan thừa tướng gật đầu nói: “Đúng, bệ hạ tu đạo tiêu phí rất nhiều, Tống Liên Thành mượn tay của ta quay vòng, mang tâm ý của mình chuyển giao cho bệ hạ. Đương nhiên, hắn đối với ta cũng có tỏ vẻ, nhưng ta cho bệ hạ hết rồi, bằng không ngươi cho rằng mấy năm nay, vì sao bệ hạ chưa bao giờ thu đi vị trí thừa tướng của ta? Chẳng lẽ thật là coi trọng tài hoa của ta?”
Ngụy Quân: “... Bệ hạ là nói như thế.”
“Người có tài hoa rất nhiều, nhưng người có thể thi triển tài hoa của mình lại rất ít, nhất là ở trên vũ đài chính trị tối cao.” Thượng Quan thừa tướng dạy bảo: “Một người nếu muốn ở địa vị cao, trừ tài hoa, hắn phải có năng lực khác cùng tính không thể thay thế, nếu không hắn sẽ bị nhanh chóng vứt bỏ.”
Ngụy Quân không thể phản bác.
Bởi vì hắn thật ra tán đồng lời của Thượng Quan thừa tướng.
Thượng Quan thừa tướng tiếp tục nói: “Cho nên ta hôm nay đến chỗ ngươi cố ý giải thích cho ngươi một lần, ta cùng Tống Liên Thành không có quan hệ. Ngươi nếu thật muốn tra hắn, không cần cố kỵ mặt mũi của ta.”
Ngụy Quân thành khẩn nói: “Ta vốn cũng không tính cố kỵ mặt mũi ngài.”
Thượng Quan thừa tướng: “...”
Đứa nhỏ này cũng quá không biết nói chuyện rồi.
Chỉ có thể nói không hổ là học sinh của Chu Phân Phương.
Thượng Quan thừa tướng làm bộ chưa nghe được Ngụy Quân nói, tiếp tục nói: “Bổn tướng vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu điều tra Tống Liên Thành, có khả năng rất lớn sẽ tra tới trên đầu bệ hạ.”
Ngụy Quân nhíu nhíu mày.
Thượng Quan thừa tướng nhắc nhở: “Tống Liên Thành mấy năm nay ở kinh thành mở rộng bản đồ làm ăn của mình, tài sản tăng trưởng nhanh như vậy, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là vì hắn ôm đùi bệ hạ. Nói từ trên ý nghĩa nào đó, Tống Liên Thành bây giờ thật ra tương đương hoàng thương*.”
Ngụy Quân nói thẳng: “Hoàng thương lại làm sao? Ngay cả hoàng đế ta cũng từng mắng, còn có thể sợ hoàng thương?”
Thượng Quan thừa tướng: “...”
Có lý lẽ có chứng cứ, không thể phản bác.
Quan viên khác tỷ lệ đại khái sẽ sợ Càn đế.
Nhưng Ngụy Quân là thật sự sẽ không.
Cùng lắm thì lần nữa chỉ vào mũi Càn đế mắng hắn một trận.
Thượng Quan thừa tướng tin tưởng Ngụy Quân tuyệt đối làm được chuyện như vậy.
Ngụy Quân đã là thái độ như thế, Thượng Quan thừa tướng cũng chưa tiếp tục nói lời thừa, gật gật đầu nói: “Ngươi có chuẩn bị tâm lý này là tốt rồi, bổn tướng chỉ là nhắc nhở ngươi một lần, không có chuyện khác ta đi trước.”
“Thượng Quan thừa tướng đi thong thả.”
Ngụy Quân lười phân tích Thượng Quan thừa tướng rốt cuộc là tới nhắc nhở hắn hay là đảm đương thuyết khách.
Không quan trọng.
Dù sao thái độ hắn chỉ một cái thực sự cầu thị, dũng cảm tiến tới.
Sau đó thấy chết không sờn.
Hoan nghênh tất cả trả đũa.
Ngụy Quân không chỉ không sợ, ngược lại rất chờ mong.
Nhưng khiến Ngụy Quân thất vọng là, trả đũa quả thật có, nhưng càng nhiều thế mà lại là tới cửa xin tha.
Đương nhiên, dáng người không hạ thấp như vậy, nhưng ý tứ chính là cái ý tứ đó.
“Ngụy Quân, đã lâu không gặp.”
“Mã bác sĩ? Ngài sao sẽ tìm đến ta?”
Mã bác sĩ là một trong các bác sĩ Quốc Tử Giám, giống với Chu Phân Phương, đều là lão sư của hắn.
Lúc ở Quốc Tử Giám, Mã bác sĩ đối với hắn cũng có nhiều chiếu cố.
Nhưng Ngụy Quân không ngờ, Mã bác sĩ loại học giả này thế mà cũng có thể bị Tống Liên Thành mời được.
“Nghe nói ngươi và Tống Liên Thành có chút hiểu lầm, ta muốn làm người trung gian, giúp các ngươi hóa giải một phen. Ngụy Quân, Liên Thành muốn gặp ngươi một lần, nể mặt ta đi.” Mã bác sĩ chủ động nói.
Ngụy Quân nhìn Mã bác sĩ ánh mắt có chút né tránh, thở dài một hơi: “Lão sư, thật ra ta đã làm tốt chuẩn bị có người tới tạo áp lực cho ta, cũng làm tốt chuẩn bị đối mặt uy hiếp dụ dỗ, nhưng mà học sinh không ngờ, người ra mặt trước hết lại là ngài. Học sinh vốn tưởng Quốc Tử Giám là nơi làm học thuật, bây giờ xem ra, cũng không hẳn vậy. Lão sư có thể nói cho học sinh vì sao phải ra mặt nói hộ Tống Liên Thành không? Học sinh muốn biết đáp án.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất