Chương 407. Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (2)
Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (2)
“Đáng chết, thanh Trảm Yêu Kiếm đó trong tay ngươi lại là giả.”
Thanh kiếm nhỏ đen sì cực kỳ không bắt mắt kia từ trong lòng đất chui lên ngang trời xuất thế mới là Trảm Yêu Kiếm thật sự.
Cho nên, nàng không hề phòng bị trúng chiêu.
Lục Nguyên Hạo rất kinh ngạc nhìn phân hồn Hồ Vương giữa không trung, gãi gãi đầu.
“Đương nhiên là giả, hư là thực, thực là hư, ngươi chưa từng đọc binh pháp sao? Không đúng nha.”
Hồ Vương giữa không trung buồn bực muốn hộc máu.
Bị Lục Nguyên Hạo thành công tính kế thì thôi, thằng nhãi này còn muốn cố ý làm nhục nàng.
Nếu không phải nàng giờ phút này ở trạng thái phân hồn, không có thực thể, nàng giờ phút này khẳng định một ngụm máu đã xộc tới yết hầu.
Thực sự chưa từng gặp ai phong cách chiến đấu không biết xấu hổ như thế.
Hơn nữa nàng vừa rồi thật sự từ trên thanh kiếm kia trong tay Lục Nguyên Hạo cảm nhận được uy hiếp thật lớn.
“Điều đó không có khả năng, kiếm trên tay ngươi là kiếm gì? Vì sao khiến ta cảm nhận được uy hiếp thật lớn?”
Lục Nguyên Hạo cúi đầu nhìn trường kiếm màu vàng trong tay, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nói cái này à, đây là một cành cây, ta dùng ảo thuật, không ngờ ngươi thế mà không nhìn thấu.”
Lục Nguyên Hạo tả vung tay, ảo thuật tan đi.
Hồ Vương muốn chết.
“Ngươi thế mà còn biết ảo thuật?”
Trên tư liệu chưa nhắc tới cái này nha.
Hơn nữa nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người nào mang ảo thuật tác dụng ở trên binh khí của mình.
Lục Nguyên Hạo nhún vai: “Nhiều tài không thiệt thân mà, trên sách từng nói, hôm nay học thêm một môn công pháp, ngày mai liền nói ít đi một câu cầu người.”
Cái văn hóa này Lục Nguyên Hạo tiếp nhận.
Hiệu quả văn hóa.
“Trảm Yêu Kiếm thật sự ta cũng đã dùng ảo thuật, cho nên ngươi mới chưa phát hiện uy hiếp dưới lòng đất. Hồ Vương, muốn đối phó ngươi loại kẻ địch thực lực cao cường này, ta chỉ có thể làm đầy đủ chuẩn bị.” Lục Nguyên Hạo cảnh giác nói.
Hồ Vương: “...”
Nàng rất mệt lòng.
Mẹ kiếp... Bố cục này đừng nói giết phân hồn của nàng, giết bản thể của nàng nàng cảm giác cũng sẽ trúng chiêu.
Thằng nhãi này cũng quá mức chuyện bé xé ra to rồi nhỉ?
Ngụy Quân so với nàng còn mệt lòng hơn.
Đừng nói Hồ Vương, Ngụy Quân cũng không biết Lục Nguyên Hạo biết ảo thuật.
“Lục đại nhân, đã nói ngươi chỉ tu luyện công pháp phòng ngự mà?” Ngụy Quân cạn lời: “Ngươi sao lại hướng chiến sĩ toàn năng phát triển rồi?”
Lục Nguyên Hạo đối với vấn đề của Ngụy Quân cảm giác rất kỳ quái: “Ảo thuật là công pháp phòng ngự mà, mang kẻ địch mê hoặc, không phải tương đương phòng ngự công kích của kẻ địch sao?”
Ngụy Quân: “... Ngươi nói rất có đạo lý, ta thế mà không còn lời nào để chống đỡ.”
Cái logic này giống như không có gì bắt bẻ được cả.
Vấn đề là dựa theo logic này, vạn vật đều có thể phòng ngự.
Trời biết Lục Nguyên Hạo rốt cuộc còn có bao nhiêu con bài chưa lật.
Có thằng nhãi này ở bên người mình, nghiệp lớn tìm chết của hắn rốt cuộc khi nào mới có thể thành công?
Ngụy Quân giờ phút này cảm giác cuộc đời mình tràn ngập bóng tối.
Hồ Vương cũng cảm giác yêu sinh của mình tràn ngập tối tăm.
“Thủ đoạn tốt, thật là thủ đoạn tốt. Ngươi còn trẻ tuổi như thế, cho ngươi thêm hai mươi năm, Yêu tộc ta còn có nơi dung thân sao?” Hồ Vương cười thảm nói.
Lục Nguyên Hạo không vui nghe xong, phản bác: “Ngươi không phải nói nhân yêu chung sống hoà bình sao? Ta là một người yêu hòa bình, ngươi vì sao còn luôn muốn muốn giết ta?”
Hồ Vương thấy Lục Nguyên Hạo vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thua ngươi, ta thua không oan. Da mặt ngươi dày hơn ta, thủ đoạn âm hiểm hơn ta, ngay cả thực lực cũng không kém ta. Ta so với ngươi sống lâu hơn mấy ngàn năm, quả thực đều sống đến trên thân chó rồi.”
Hồ Vương hoàn toàn nhận thua.
Từ thân đến tâm, nàng đều bị Lục Nguyên Hạo đánh phục rồi.
“Muốn giết muốn chém, tùy ngươi đi.” Hồ Vương giận dữ nói.
Nàng biết mình hôm nay thật sự gặp hạn rồi.
Chỉ sợ ngay cả tin tức cũng không truyền ra được.
Nàng lần này là phân hồn mang theo thần niệm hàng lâm, cần phân hồn này quay về bản thể, bản thể mới có thể biết kinh thành bên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vừa rồi trúng một kiếm của Trảm Yêu Kiếm, Hồ Vương đã biết một tầng đặc tính trảm yêu không trảm người của Trảm Yêu Kiếm.
Cho nên vừa rồi Trảm Yêu Kiếm rõ ràng là hướng tới Nhâm Thiên Hành, lại mang phân hồn của nàng đánh văng ra ngoài cơ thể Nhâm Thiên Hành, Nhâm Thiên Hành ngược lại không bị thương gì.
Yêu đình thật ra vẫn luôn tìm hiểu đặc tính Trảm Yêu Kiếm, nhưng trước sau không đạt được đáp án.
Hôm nay nàng đã biết một bộ phận đáp án.
Nhưng chính bởi vì như thế, Hồ Vương biết nàng chết chắc rồi.
Nhân tộc không có khả năng để nàng mang tin tức quan trọng như thế truyền ra.
Mặc dù là Nhâm Thiên Hành cầu tình cho nàng cũng không có khả năng.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, Nhâm Thiên Hành liền mở miệng cầu tình cho nàng:
“Lục đại nhân, nếu để phu nhân ta phát lời thề thiên đạo, tuyệt không tiết lộ bí ẩn hôm nay. Hoặc là do ngài tự mình ra tay, trảm đi ký ức của nàng hôm nay, có thể thả nàng về hay không? Coi như bản quan nợ ngươi một mạng.”
Nhâm Thiên Hành hứa hẹn không thể nói là không nặng.
Binh bộ thượng thư một cái nhân tình đòi mạng, giá trị há chỉ vạn vàng.
Nhưng đối với Lục Nguyên Hạo mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của hắn.
“Lời thề thiên đạo là có thể lợi dụng sơ hở, về phần trảm ký ức trái lại có thể làm, nhưng Hồ Vương dù sao cũng là Hồ Vương, hơn nữa loại phép phân hồn nhập thể này ta cũng là lần đầu tiên gặp, ai biết sau khi phân hồn Hồ Vương trở về bản thể, có thể thức tỉnh ký ức hay không?” Thái độ của Lục Nguyên Hạo cực kỳ nghiêm cẩn: “Vì để ngừa vạn nhất, vẫn là để đạo phân hồn này của Hồ Vương triệt để hồn phi phách tán thì tốt hơn.”
Trong lòng Nhâm Thiên Hành quýnh lên: “Lục đại nhân, phu nhân ta là quân sư Yêu tộc. Ngươi nếu giết nàng, chẳng lẽ muốn khai chiến với yêu đình sao?”
Lục Nguyên Hạo kinh ngạc nhìn Nhâm Thiên Hành một cái: “Ta giết chết Hồ Vương, tin tức Hồ Vương liền không phát ra được, Yêu tộc sao có thể biết đã xảy ra cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thông đồng địch bán nước?”
“Ta...”
Nhâm Thiên Hành muốn mắng mẹ nó.
Thằng mập này quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng.
Lục Nguyên Hạo so với hắn tưởng tượng càng thêm nhanh mồm nhanh miệng hơn: “Ngươi muốn thông đồng địch bán nước cũng không có cơ hội, hôm nay ký ức ngươi cùng con gái ngươi đều sẽ bị xóa. Hồ Vương có lẽ có bản lãnh khôi phục ký ức, hai người các ngươi khẳng định không được.”