Chương 408. Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (3)
Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (3)
Nắm đúng điểm yếu.
Trình độ vững vàng của Lục Nguyên Hạo vượt qua mọi người tưởng tượng.
Ở phương diện an toàn, ngươi vĩnh viễn có thể yên tâm đối với Lục Nguyên Hạo.
Nhâm Thiên Hành và Nhâm Dao Dao bị Lục Nguyên Hạo an bài rõ ràng minh bạch, nhìn người Giám sát ti xung quanh, hai người đều bất đắc dĩ.
Bọn họ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Từ đầu tới cuối, cục diện vẫn luôn ở trong khống chế của Lục Nguyên Hạo.
Không chỉ có bọn họ.
Ngụy Quân hôm nay cũng nhất định vô kinh vô hiểm.
Chỉ có thế giới Hồ Vương bị thương đạt thành.
Hồ Vương cười sầu thảm: “Thiên Hành, thôi, không cần cầu tình cho ta. Ta cũng chưa từng lợi dụng chàng làm ra chuyện nguy hại Nhân tộc, chàng cũng không cần lo lắng cho ta. Một đạo phân hồn, còn không tạo thành được thương tổn quá lớn đối với ta.”
“Quả thực, cũng chỉ là tổn thất trăm năm tu vi mà thôi.” Ngụy Quân gật gật đầu: “Không phải việc gì lớn, Hồ Vương ngươi tuyệt đối đừng nổi giận, không ngừng cố gắng, lần sau ngươi nhất định có thể giết chết ta.”
Hồ Vương: “...”
Ngụy Quân bổ một đao này cũng thật sự là khiến nàng đau triệt nội tâm.
Tuy nàng có mấy ngàn năm tu vi, nhưng trăm năm tu vi đối với nàng mà nói cũng là tổn thất không nhỏ.
Hơn nữa nàng chưa chắc có cơ hội bù trở lại.
Tuy trăm năm thời gian đối với nàng loại yêu vương này mà nói cũng không lâu lắm, nhưng Lục Nguyên Hạo trưởng thành căn bản không cần đến một trăm năm.
Nàng cảm giác cho Lục Nguyên Hạo hai mươi năm nữa, Lục Nguyên Hạo chỉ sợ đã có thực lực xách Trảm Yêu Kiếm đi giết nàng.
Không được, Lục Nguyên Hạo nhất định phải chết.
Hồ Vương càng thêm kiên định quyết tâm này.
“Ngụy Quân, ngươi không cần trào phúng bổn vương, ngươi quả thật rất lợi hại, nhưng người đáng chết nhất là Lục Nguyên Hạo. Nếu ta lần này có thể may mắn trở về, ta nhất định sẽ để Lục Nguyên Hạo ở trên tất sát bảng thay thế tên của ngươi.”
Ngụy Quân nổi giận: “Ngươi con hồ ly này tâm tư thật độc ác, thế mà muốn hại ta, mệt ta còn muốn bảo vệ ngươi, ngươi vẫn là đi tìm chết đi.”
Lục Nguyên Hạo gật đầu: “Không sai, Hồ Vương chết mới là Hồ Vương tốt. Hồ Vương, ngươi còn muốn ly gián cảm tình giữa ta cùng Ngụy đại nhân, quả thực không biết điều. Ngụy đại nhân là một chính nhân quân tử đội trời đạp đất, hắn sao có thể sẽ vì cầu được sống sót mà hy sinh ta? Ngươi căn bản không hiểu Ngụy đại nhân.”
Ngụy Quân: “...”
Cái tâm tình này rất phức tạp.
Thằng nhóc mập này dùng một logic sai lầm ra kết luận chính xác, rất hài hước.
Nhưng Hồ Vương quả thật phải chết.
Thực để nàng trở về, mình phải giảm đi bao nhiêu giá trị thù hận của Yêu tộc chứ.
Loại tình huống này tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Cho nên Ngụy Quân nhìn Lục Nguyên Hạo giơ lên Trảm Yêu Kiếm lần nữa, cũng không có bất cứ sự ngăn trở nào.
Nhưng hắn không ngăn trở, không đại biểu người khác không ngăn trở.
Thời khắc mấu chốt, một câu quen thuộc ra sân:
“Kiếm hạ lưu nhân!”
“Lục đại nhân kiếm hạ lưu nhân!”
Người đến là Bạch Khuynh Tâm.
Nhìn thấy Bạch Khuynh Tâm đột nhiên xuất hiện, người ở đây đều có chút giật mình.
Cái này không phải bọn họ an bài trước.
Ngụy Quân chủ động hỏi: “Bạch đại nhân, ngươi tới đây có việc công gì?”
“Ta tra được một ít hồ sơ vụ án có điểm đáng ngờ, trong đó liên lụy đến Hồ Vương.” Sắc mặt Bạch Khuynh Tâm có chút ngưng trọng: “Hồ Vương không vội giết, nàng ở cảnh nội Đại Càn không chỉ bố cục đời tiếp theo, còn có rất nhiều bố cục khác, ta cần điều tra rõ ràng.”
Lục Nguyên Hạo nhíu mày: “Bạch đại nhân, phân hồn này là có thời gian hạn chế, chỉ sợ ngươi không kịp thẩm vấn. Thật sự nếu không giết chết phân hồn này của Hồ Vương, nàng sẽ trở về yêu đình.”
“Khống chế Hồ Vương trước, ta đi xin thời gian bí bảo.” Bạch Khuynh Tâm kiên trì nói.
Rất hiển nhiên, nàng tra ra một ít thứ phân lượng rất nặng.
“Không có thời gian nữa.” Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói.
Lúc trước Hồ Vương từng nói còn có thời gian một khắc đồng hồ.
Bây giờ cách thời gian một khắc đồng hồ đã không xa nữa.
Bạch Khuynh Tâm khẳng định không kịp.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm chưa bỏ cuộc.
“Lục đại nhân, ngươi trước trảm đi ký ức liên quan hôm nay của cô ta, ta bây giờ đi tìm Thượng Quan thừa tướng.”
Để lại một câu, bóng người Bạch Khuynh Tâm nháy mắt biến mất khỏi nơi đây.
Lục Nguyên Hạo nhìn thoáng qua Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu: “Làm theo Bạch đại nhân nói, Bạch đại nhân nếu nói nàng từ trong hồ sơ vụ án phát hiện thứ gì rồi, khẳng định là thật.”
Tuy Giám sát ti cũng không thiếu nhân tài chuyên nghiệp phương diện tra án, nhưng lúc trước bóng tối dưới đèn, hơn nữa Giám sát ti trước giờ vốn chưa từng hoài nghi phương diện này, phương hướng giám sát nhiều hơn ở trên phẩm đức quan viên cùng với liên minh tu chân giả, ngược lại xem nhẹ Yêu tộc xâm nhập.
Bạch Khuynh Tâm thanh danh vang dội, Triệu Thiết Trụ là không nghi ngờ.
Triệu Thiết Trụ đã nói như vậy, Lục Nguyên Hạo cũng không chần chờ nữa.
Không cho Hồ Vương cơ hội phản ứng, Lục Nguyên Hạo trực tiếp khống chế Trảm Yêu Kiếm, lấy thế sấm sét chém Hồ Vương một kiếm.
Bình thường mà nói, tuy Lục Nguyên Hạo động tác rất nhanh, nhưng nàng vốn nên có thể phản ứng lại hơn nữa tránh né.
Nhưng một khắc đó Lục Nguyên Hạo động thủ, Hồ Vương đã nhận ra một lực hút cực kỳ cường đại, khiến nàng có nháy mắt không thể động đậy.
Chỉ có trong nháy mắt, nàng rất nhanh đã cầm về quyền khống chế thân thể.
Nhưng lúc này Trảm Yêu Kiếm đã chém ở trên hồn thể của nàng.
Ở cùng lúc bị Trảm Yêu Kiếm chém trúng, Hồ Vương hiểu rõ đặc tính thứ hai của Trảm Yêu Kiếm: Có thể trực tiếp cố định hồn phách Yêu tộc.
Tuy thời gian không dài, hơn nữa yêu quái thực lực càng mạnh càng không dễ bị cố định, nhưng ở trong chiến đấu, một cái ngây người sẽ tạo thành chiến cuộc nghịch chuyển.
Đối với Lục Nguyên Hạo loại cao thủ cấp bậc này mà nói, một phần ngàn khoảnh khắc đó, đã đủ để hắn nắm bắt cục diện thắng lợi.
Dù sao cũng là Đại Càn cố ý nhằm vào Yêu Hoàng luyện chế Trảm Yêu Kiếm, Đại Càn có thể có sự tự tin này, tự nhiên là có nội tình.
Hồ Vương khắc sâu nhận thức được một điểm này.
Chỉ tiếc, đã muộn rồi.
Bởi vì ngay sau đó, đoạn ký ức liên quan hôm nay của phân hồn Hồ Vương đã bị Lục Nguyên Hạo chém đi toàn bộ.
Sau đó, Hồ Vương liền rơi vào trong tay Lục Nguyên Hạo, bị Lục Nguyên Hạo liên tục hạ mười tám đạo cấm chế.
Nhìn Hồ Vương hoàn toàn bị chơi hỏng, Ngụy Quân cũng có chút đau lòng nàng.
“Ba đạo cấm chế là đủ rồi, cần gì mười tám đạo cấm chế.” Ngụy Quân khẽ thở dài.
Thật ra một đạo cấm chế là đủ rồi.
Ba đạo quá vững.