Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 409. Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (4)

Chương 409. Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (4)


Ăn cơm ngủ mắng Càn đế (4)
Nhưng Lục Nguyên Hạo liên tục hạ mười tám đạo cấm chế cũng không cảm thấy ổn: “Dù sao cũng là Hồ Vương, Ngụy đại nhân, chúng ta phải bảo trì đủ tôn trọng đối với Hồ Vương.”
Khóe miệng Nhâm Thiên Hành run rẩy.
Lần đầu trong đời, hắn không hy vọng người khác tôn trọng phu nhân mình.
Nhưng lời này hắn lại không thể nói.
Dù sao hắn cũng không phải Thượng Quan Tinh Phong, không có bệnh thích bị bạo hành.
Nhâm Thiên Hành chỉ có thể nói: “Hy vọng Giám sát ti đừng dùng hình phạt riêng, nếu cần bản quan thuyết phục phu nhân ta, cứ liên hệ ta, phu nhân ta đối với Đại Càn thật sự không có ác ý.”
“Hồ Vương đối với Đại Càn rốt cuộc có ác ý hay không, Nhâm thượng thư không quyết định được.” Triệu Thiết Trụ thản nhiên nói: “Nhâm thượng thư, ta nếu là ngươi, bây giờ nên càng quan tâm bản thân hơn chút.”
Triệu Thiết Trụ là đại đương đầu Giám sát ti, cũng là người nối nghiệp Lục tổng quản hướng tới, cái này ở cao thấp triều dã cũng không phải bí mật gì.
Cho nên Triệu Thiết Trụ lên tiếng, khiến Nhâm Thiên Hành và Nhâm Dao Dao tất cả đều biến sắc.
Bọn họ cũng không dám coi như không quan trọng.
Nhâm Thiên Hành nhíu mày nói: “Triệu đại nhân, ta chưa bao giờ làm bất cứ việc gì phản quốc, hơn nữa bệ hạ biết bí mật của ta.”
“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần Bạch đại nhân tra ra vấn đề của Hồ Vương, vậy vị trí thượng thư của Nhâm thượng thư chỉ sợ cũng rất khó giữ được.” Triệu Thiết Trụ nói.
Đây là đạo lý rất đơn giản.
Sao có khả năng không tội liên đới?
Để chồng của quân sư Yêu tộc đảm nhiệm Binh bộ thượng thư vương triều Nhân tộc, quản lý quân sự cả nước, thao tác này Triệu Thiết Trụ đã cảm giác thái quá.
Đương nhiên, Nhâm Thiên Hành vị Binh bộ thượng thư này quản lý quân sự cả nước chỉ là trên lý luận, trên thực tế có Cơ soái, Nhâm Thiên Hành cùng lắm cũng chỉ có thể quản hậu cần, chiến cuộc thật sự hắn là chưa hề nhúng tay vào.
Nhưng dù vậy, chức vị Binh bộ thượng thư này cũng phi thường quan trọng.
Hơn nữa một khi bảo đảm hậu cần xảy ra vấn đề, chiến tranh tiền tuyến thường thường cũng rất khó duy trì.
Ở rất nhiều thời điểm, đánh trận đánh chính là hậu cần.
Cho nên hậu cần cũng cần đặt một nhân tuyển nhất định có thể tin được đến quản lý.
Có Hồ Vương, Nhâm Thiên Hành sẽ rất khó được hoàn toàn tín nhiệm.
Triệu Thiết Trụ là cho rằng như vậy, Lục Nguyên Hạo và Ngụy Quân cũng cho rằng như thế.
Nhưng Càn đế không cho rằng như vậy.
Ở lúc Bạch Khuynh Tâm còn chưa quay về, người hoàng cung tới.
Càn đế phái tới.
Truyền đạt ý chỉ Càn đế: Thả Hồ Vương.
Toàn bộ người nghe được đạo ý chỉ này đều ngây người.
Ngụy Quân nhìn thái giám truyền chỉ này, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Bệ hạ lại phát bệnh rồi?”
Thái giám truyền chỉ nghe vậy lớn tiếng ho khan.
Trong cung đồn đãi Ngụy đại nhân hằng ngày chính là ăn cơm ngủ mắng hoàng đế, hắn hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Quyền lực của thái giám đều là hoàng đế cho, đương nhiên, ngoại trừ Lục tổng quản.
Ngụy Quân ngay cả hoàng đế cũng dám mắng, thái giám truyền chỉ tự nhiên không dám làm màu ở trước mặt Ngụy Quân, rất thành thật trả lời: “Ngụy đại nhân, bệ hạ cũng là việc có nguyên nhân. Yêu đình bên kia truyền đến tin tức, nói không thả phân hồn Hồ Vương, Đại Càn tương đương khai chiến với yêu đình.”
Ngụy Quân nhíu mày: “Phản ứng rất nhanh.”
Lục Nguyên Hạo cảm khái nói: “Đây là Hồ Vương, Ngụy đại nhân, chúng ta hôm nay đối mặt chẳng qua là một phân hồn của Hồ Vương. Nếu là Hồ Vương thật sự, hai chúng ta nói không chừng sớm đã chết.”
Ngụy Quân: “...”
Có ngươi, hai chúng ta cho dù là đối mặt Hồ Vương thật sự, chỉ sợ cũng không chết được.
Lòng tin của Ngụy Quân đối với Lục Nguyên Hạo so với đối với Hồ Vương còn lớn hơn.
Nhưng Hồ Vương phản ứng quả thật rất nhanh, thế mà trực tiếp đoán được phân hồn mình có khả năng gặp chuyện, cũng không biết là như thế nào cảm ứng được.
Sau khi phát hiện, càng trực tiếp uy hiếp Càn đế.
Không thể không nói, chiêu này rất hữu dụng.
Mọi người đều biết, đặc điểm của Càn đế là chỉ cần ngươi đủ cứng, hắn liền dám mềm cho ngươi xem.
Nhưng Ngụy Quân không muốn để Càn đế mềm.
Dù sao Hồ Vương nhỡ đâu thật sự tỉnh lại ký ức phân hồn, khẳng định muốn giết đầu tiên là Lục Nguyên Hạo, ngược lại đối với hắn không có sát ý quá lớn.
Cái này cũng không phải là cục diện Ngụy Quân muốn thấy.
Cho nên Ngụy Quân nói thẳng: “Yêu đình chính là miệng pháo, bây giờ liên minh tu chân giả cùng Đại Càn đình chiến, yêu đình ngu mới sẽ liều mạng với Đại Càn để liên minh tu chân giả trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hù dọa hoàng đế mà thôi, hoàng đế thế mà thật đúng là sợ, cũng là phế vật.”
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, người ở đây tất cả đều lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Lục Nguyên Hạo nháy mắt sợ rồi: “Ngụy đại nhân, nói cẩn thận.”
“Nói cẩn thận cái chim, hoàng đế không dám làm gì ta, lại càng không dám động vào ngươi, đừng sợ. Hắn chính là Ninja rùa, ngay cả một cái phân hồn Hồ Vương cũng sợ, quá mất mặt rồi.” Ngụy Quân nói.
Lục Nguyên Hạo trực tiếp bịt lỗ tai mình.
“Ồ, hôm nay ta sao cái gì cũng không nghe thấy?” Lục Nguyên Hạo vẻ mặt mê mang.
Triệu Thiết Trụ phụ họa gật đầu: “Ta cũng vậy, hoàn toàn không nghe được Ngụy đại nhân đang nói cái gì.”
Đệ Nhị: “Thật kỳ quái, ta chỉ thấy miệng Ngụy đại nhân mở ra khép lại, nhưng nói cái gì hoàn toàn không nghe được.”
...
Ngụy Quân: “...”
Nhìn mấy nghĩa tử Lục tổng quản biểu diễn hiện trường “tín hiệu không tốt”, Ngụy Quân chỉ có thể cảm khái gia học sâu xa.
Không hổ là bốn đứa nhỏ đặc vụ nuôi lớn, không một ai là người thành thật.
Nhưng phản ứng này của Ngụy Quân Càn đế dự liệu được.
Thái giám truyền chỉ nói: “Ngụy đại nhân, bệ hạ đoán được ngài sẽ phản đối, cho nên bảo tiểu nhân chuyển cho ngài một câu.”
Ngụy Quân chưa trực tiếp hỏi, mà là nói với thái giám truyền chỉ: “Không cần tự xưng 『 tiểu nhân 』, ở trong lòng ta ngươi và hoàng đế cũng không có gì khác nhau. Nói đi, hắn bảo ngươi chuyển đạt cái gì?”
“Bệ hạ nói, Yêu Hoàng cứu Chu tế tửu một mạng. Bây giờ dùng một đạo phân hồn của Hồ Vương để báo đáp Yêu Hoàng, Ngụy đại nhân muốn lấy oán trả ơn sao?” Thái giám truyền chỉ nói.
Ngụy Quân ngẩn ra.
Nhì từ bên ngoài, giống như thực là như thế.
Chu Phân Phương ở không lâu trước đó quả thực được Yêu Hoàng cứu.
Nhân tình là phải trả.
Bây giờ Yêu Hoàng tới đòi nợ rồi.
Nhưng Ngụy Quân luôn cảm giác Chu Phân Phương là mình cứu, không quan hệ với Yêu Hoàng.
Là mình phun Chu Phân Phương một phen, mới mang Chu Phân Phương từ tình huống chắc chắn phải chết phun ra sinh cơ.
Dưới loại tình huống đó, mặc dù Yêu Hoàng không tự mình đến, cũng sẽ có đại năng khác đi ngang qua cứu Chu Phân Phương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất