Chương 417. Đại hoàng tử (2)
Đại hoàng tử (2)
“Càng nhìn càng giống khởi đầu của nhân vật chính nha, không lẽ Đại hoàng tử mới là đứa con khí vận thật sự?”
Ngụy Quân càng thưởng thức càng cảm giác sự từng trải của Đại hoàng tử rất khó lường.
Chẳng lẽ là vương giả định sẵn thống nhất hai tộc nhân yêu?
Càn đế bị Ngụy Quân nói làm bật cười: “Không có khả năng, lão đại nó thiên phú tu luyện rất bình thường. Con cái hai tộc nhân yêu cũng không nhất định là thiên tài, càng nhiều thật ra ngược lại không bằng người thường, trên người có đủ loại vấn đề, đây cũng là một trong các nguyên nhân trẫm không lo lắng yêu nhị đại.”
Càn đế cho rằng mình nói như vậy sẽ làm Ngụy Quân yên tâm, lại không ngờ Ngụy Quân càng thêm nghi thần nghi quỷ.
“Thiên phú tu luyện rất bình thường? Cảm giác Deja Vu này càng mạnh hơn.” Ngụy Quân nói: “Ngươi có từng hô Đại hoàng tử 『 phế vật 』hay không?”
Càn đế: “...”
“Xem ra là từng có, chậc chậc, bệ hạ, yêu sư có thể là đang tặng, nhưng ngươi cũng không thua kém bao nhiêu đâu.” Ngụy Quân lắc lắc đầu: “Ngươi không cảm thấy tình huống Đại hoàng tử rất giống với Nhân Hoàng sao?”
“Kém xa.” Càn đế không cho rằng như vậy: “Hơn nữa lão đại không có cơ hội, ta đã để nó rời xa trung tâm rất lâu rồi, nó dù là muốn tranh đế vị cũng không có cơ hội.”
“Ai nói?”
Ngụy Quân nhìn Càn đế một cái, nhẹ nhàng bâng quơ tung ra một biện pháp: “Nếu Nhị hoàng tử và Minh Châu công chúa tất cả đều đột tử thì sao?”
Cả người Càn đế phát lạnh, sau đó nói: “Điều đó không có khả năng.”
“Không có cái gì không có khả năng, vì đoạt đế vị, giết mấy huynh đệ tỷ muội tính là cái gì?”
Cái này cũng chẳng tính là chuyện.
Hơn nữa hộ vệ của Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa cũng không phải không thể phá giải.
Cái khác không nói, Yêu tộc phàm là thật sự muốn động thủ với hai người bọn họ, Ngụy Quân nhắm chừng hai người này khó thoát chết.
Ngụy Quân nhắc nhở Càn đế một lần, nhưng chưa ở phương diện này tiếp tục đối thoại với Càn đế.
Càn đế phàm là thông minh chút, sau khi nghe xong hắn nói khẳng định sẽ tăng mạnh phòng vệ đối với Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa.
Hắn nếu không tin... Vậy cũng không có quan hệ gì với Ngụy Quân.
Ngụy Quân khẳng định sẽ không đi làm bảo tiêu cho Nhị hoàng tử cùng Minh Châu công chúa.
Ngụy Quân hỏi một vấn đề: “Ngươi có phải có bệnh hay không, mới sẽ để nam nhân của Hồ Vương làm Binh bộ thượng thư? Chức vị này là có thể cho lung tung sao? Phàm là ngươi để hắn làm Lễ bộ thượng thư cũng được mà.”
Càn đế nghe được Ngụy Quân đột nhiên mang đề tài nhảy đến trên đầu Nhâm Thiên Hành, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hắn phản ứng lại, nhíu mày nói: “Ngươi biết cái gì? Trong lục bộ, Lễ bộ quý nhất, Lễ bộ thượng thư là đứng đầu lục bộ thượng thư, ngươi ngay cả cái này cũng không biết, thì đừng nói ẩu nói tả.”
Ngụy Quân: “... Nếu Lễ bộ thượng thư là đứng đầu lục bộ thượng thư, ngươi để Lại bộ thượng thư cùng Lễ bộ thượng thư thay đổi, xem hắn đổi không?”
Trên danh nghĩa là một chuyện, trên thực tế lại là một chuyện khác.
Loại này cũng chỉ lừa kẻ non nớt, Ngụy Quân còn chưa đến nỗi phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Nhưng Càn đế hiển nhiên đối với Nhâm Thiên Hành thật sự có tín nhiệm không giống bình thường: “Việc Nhâm Thiên Hành là tiên đế định ra, ngươi không cần quan tâm. Nhâm Thiên Hành đáng giá tín nhiệm, nhưng các loại nguyên nhân không thể nói cho người ngoài, ngươi chỉ để ý đi điều tra Hồ Vương là được. Nếu ngươi thật sự có thể tra ra Hồ Vương có liên quan với chiến tranh vệ quốc, đến lúc đó lại mang Nhâm Thiên Hành đuổi khỏi vị trí Binh bộ thượng thư không muộn.”
“Tiên đế định ra?” Ngụy Quân nhíu mày: “Thôi, ta cũng lười quản chuyện của các ngươi, bản thân ngươi để ý thêm chút đi.”
Thấy Càn đế căn bản không mang việc Nhâm Thiên Hành để ở trong lòng, Ngụy Quân cũng không nhiều lời.
Đại Càn bây giờ trên danh nghĩa vẫn là của Càn đế, Càn đế cũng không vội, hắn thật sự là không có lý do quá lớn để đi vội.
Nên hiểu biết đều hiểu biết xong, Ngụy Quân cũng không ở lại hoàng cung, lựa chọn rời cung.
Nhâm Thiên Hành cùng Hồ Vương đều liên lụy đến chiến tranh vệ quốc, bí ẩn phía sau đó, cũng đủ hắn điều tra một đoạn thời gian.
...
Bờ Tây Hải.
Trong một chỗ trọng trấn.
Đại hoàng tử hai chân ngồi xếp bằng, ở dưới ánh trời chiều chậm rãi mở đôi mắt.
Đồng thời hình thái của hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, hai cái tai cáo cực kỳ bắt mắt, mà phía sau sinh ra bốn cái đuôi cáo, cũng đang tỏ rõ thân phận của hắn.
Đại hoàng tử rõ ràng cũng là đời sau của một hồ yêu.
Khác với Nhâm Dao Dao cô nàng tai cáo, đây là một gã tai cáo.
“Lực lượng huyết mạch của mẫu thân giống như càng ngày càng không khống chế được.” Đại hoàng tử lẩm bẩm.
“Tử Kiện, ngươi muốn tiến thêm một bước, cần tăng cường huyết mạch Nhân Hoàng trong cơ thể ngươi.”
Một bóng người bỗng dưng tới, vượt qua muôn sông nghìn núi, xuất hiện ở bên người Đại hoàng tử.
Sau khi thấy bóng người này, mặt Đại hoàng tử lộ vẻ vui mừng.
“Di nương*, người đã đến rồi.”
“Ừm, Tử Kiện, di nương nhớ ngươi muốn chết.”
Hai người ôm lấy nhau.
Chuẩn xác mà nói, là hai con hồ ly ôm nhau.
Đại hoàng tử là gã tai cáo.
Mà bóng người bỗng dưng tới này, chính là Hồ Vương vừa mới từ yêu đình chạy tới.
Bản thể.
Đại hoàng tử gọi nàng “di nương” .
Nếu Ngụy Quân thấy một màn như vậy, hắn nhất định có thể nghĩ thông suốt rất nhiều thứ.
“Di nương, người rất lâu chưa tới thăm con rồi.”
Trên mặt Đại hoàng tử có chút tình cảm nhụ mộ*.
Hắn lúc còn rất nhỏ đã mất mẹ.
Phụ thân đối với hắn cũng luôn không thân thiết, lạnh nhạt.
Chỉ có di nương đột nhiên toát ra này, khiến hắn cảm nhận được thân tình thật sự.
Hắn rất quý trọng.
Nghe được Đại hoàng tử nói như vậy, Hồ Vương cười an ủi: “Di nương gần đây tương đối bận, con cũng biết chức vị của di nương ở yêu đình, đây không phải vừa có rảnh rỗi, di nương liền tới thăm con sao?”
“Cảm ơn di nương.” Đại hoàng tử nói: “Di nương lần này có thể ở lại bao lâu?”
“Không ở lại được thời gian quá dài.” Hồ Vương nói: “Nơi này dù sao cũng là cảnh nội Đại Càn, ta vốn cũng không thể ở lâu. Hơn nữa nếu ta bị phát hiện, ảnh hưởng đối với con cũng không tốt.”
“Con không sợ.” Đại hoàng tử nói.
“Đứa nhỏ ngốc, di nương sợ, di nương cũng không muốn ảnh hưởng tiền đồ của con.” Hồ Vương khẽ cười nói.
Sắc mặt Đại hoàng tử có chút ê ẩm: “Di nương, người kia tỏ rõ sẽ không muốn cho con tiền đồ. Con là trưởng tử của hắn, chỉ hỏi tung tích thái tử ca ca một lần, hắn liền trực tiếp mang con biếm đến nơi này, căn bản không cho con cơ hội mua chuộc lòng người. Thái độ của người kia đã rất rõ ràng, con ở Đại Càn căn bản không có tiền đồ đáng nói.”