Chương 418. Đại hoàng tử (3)
Đại hoàng tử (3)
Rất hiển nhiên, “người kia” trong miệng Đại hoàng tử là chỉ Càn đế.
Mà Đại hoàng tử đối với Càn đế có thể nói là đầy bụng oán khí.
Cái này hoàn toàn có thể hiểu được.
Hồ Vương cũng không thấy bất ngờ.
Hồ Vương thản nhiên nói: “Tử Kiện, hắn không cho con, con có thể đi cướp đoạt. Con chớ quên hứa hẹn đối với mẫu thân con, con từng nói ngươi muốn báo thù cho bà ấy.”
Đại hoàng tử dần dần nắm chặt hai nắm tay: “Con vĩnh viễn cũng không thể quên, vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó, mẫu thân bị người kia giết chết ở trước mặt con.”
Mỗi khi nghĩ đến một màn đó, trên người Đại hoàng tử liền nhịn không được xuất hiện sát khí ngập trời, ánh mắt cũng dần dần biến thành màu máu.
Hồ Vương vỗ vỗ bả vai Đại hoàng tử, vẻ mặt Đại hoàng tử mới dần dần khôi phục bình thường.
“Tử Kiện, con phải học được khống chế bản thân. Nếu con có thể che giấu cảm xúc của mình, vậy lúc trước Càn đế cũng sẽ không dứt khoát như vậy mang con sung quân đến nơi đây. Con phải biết rằng kẻ địch của con là ai, bất cứ sơ sẩy nào cũng có khả năng trở thành lỗ hổng trí mạng của con.” Hồ Vương nhắc nhở.
Đại hoàng tử trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng có chút đau khổ: “Di nương, hắn luôn tọa trấn ở kinh thành, ngay cả Yêu Hoàng cũng không thể làm gì hắn, con làm sao mới có thể giết hắn?”
“Thành lũy kiên cố nhất luôn dễ dàng công phá từ bên trong.” Trên mặt Hồ Vương treo nụ cười trí tuệ: “Yêu Hoàng giết không được Càn đế, không có nghĩa con không giết được. Tử Kiện, ở phương diện này con so với Yêu Hoàng càng có ưu thế hơn, bởi vì con là con hắn.”
“Nhưng hắn chưa bao giờ mang con coi là con trai.” Đại hoàng tử lạnh lùng nói.
“Cái đó không quan trọng, quan trọng là văn võ cả triều đều biết con là con trai của hắn, cho nên hắn sẽ không làm gì con. Tử Kiện, ta bảo Yêu Hoàng tự mình ra tay tẩy tinh phạt tủy cho con, sau đó dùng thiên tài địa bảo cải thiện tư chất của con. Hiện nay thực lực của con đã không thua kém bất cứ một thiên kiêu trẻ tuổi nào, tới lúc trở lại kinh thành, tiến thêm một bước rồi.” Hồ Vương nói.
Đại hoàng tử biến sắc, trong ánh mắt hiện lên một mảng kích động: “Di nương, con có thể về kinh sao? Người kia sẽ để con về kinh sao?”
“Không cần phải để ý hắn nghĩ gì, di nương tự có biện pháp cho con về kinh, mấy năm nay di nương tìm cho con rất nhiều trợ thủ, tiếng nói của bọn họ ở triều đình có trọng lượng.” Hồ Vương tự tin nói.
Yêu đình ở trong Đại Càn vốn đã có nội ứng.
Lại thêm Hồ Vương nhiều năm như thế khổ tâm mưu tính, cùng với danh phận chính thống của Đại hoàng tử.
“Liên yêu phái” che giấu trong triều Đại Càn, thật ra thế lực chưa chắc nhỏ hơn quá nhiều so với phái chủ chiến cùng phái đầu hàng.
Chẳng qua bọn họ luôn nấp rất sâu mà thôi.
Bây giờ, đã tới lúc rút kiếm rồi.
Thấy Hồ Vương tự tin như thế, Đại hoàng tử hít sâu một hơi: “Cuối cùng sắp về kinh rồi, con năm đó lúc rời kinh đã từng thề, một ngày nào đó, con sẽ trở về lần lượt thanh toán.”
“Có một số món nợ khẳng định có thể trả, nhưng Tử Kiện con cũng đừng vội. Con sắp tới cần nhất vẫn là mau chóng tăng lên thực lực của mình, để mình trở thành người số một thật sự trong một thế hệ trẻ tuổi.” Hồ Vương nói.
Đại hoàng tử có chút bất ngờ: “Di nương, Yêu Hoàng cũng từng nói con chính là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi bây giờ, chẳng lẽ thế hệ trẻ tuổi còn có người mạnh hơn con?”
“Có, Giám sát ti có thằng nhãi mập tên Lục Nguyên Hạo, con lần này đi kinh thành đối với hắn nhất định phải chú ý cùng đề phòng nhiều hơn, ta hoài nghi hắn là sát thủ giản phụ hoàng con bí mật bồi dưỡng.” Hồ Vương ngưng trọng nói.
“Sát thủ giản người kia bí mật bồi dưỡng?” Trong mắt Đại hoàng tử hiện lên một mảng sát ý: “Di nương, con biết rồi, con sẽ điều tra rõ chi tiết của hắn.”
“Ừm, trừ điều tra hắn, con cũng chú ý Dao Dao một chút.”
“Dao Dao đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta bây giờ còn không thể xác định, cho nên cần con cẩn thận quan sát, mang việc nó làm tất cả đều nói cho ta biết.” Hồ Vương nói: “Cái này rất quan trọng, Dao Dao rất có thể trở thành phản đồ rồi.”
Vẻ mặt Đại hoàng tử nghiêm túc: “Con biết rồi, nhất định sẽ cẩn thận chú ý Dao Dao, di nương còn có phân phó khác hay không?”
“Có, con lần này đi kinh thành, ta sẽ mang lực lượng yêu đình che giấu ở trong kinh thành chuyển giao đến trên tay con, con phải cố hết sức cam đoan Ngụy Quân an toàn.” Hồ Vương phân phó.
Đại hoàng tử cực kỳ bất ngờ: “Di nương, Ngụy Quân là người của chúng ta?”
Hồ Vương nghiêm mặt nói: “Không phải người của chúng ta, nhưng yêu đình tôn trọng toàn bộ chân quân tử thấy chết không sờn. Đối với Ngụy Quân loại nhân tài này, yêu đình sẽ cho tôn trọng cùng bảo hộ lớn nhất.”
Đại hoàng tử ngẩn ra, sau đó cảm khái nói: “Tử Kiện nhận dạy bảo rồi, Ngụy Quân giống như nhìn người kia cũng rất không vừa mắt. Di nương yên tâm, con nhất định sẽ bảo hộ hắn an toàn.”
“Như vậy thì tốt.” Hồ Vương gật đầu nói.
Mang Đại hoàng tử đưa về kinh thành.
Sau đó lại mượn Đại hoàng tử, đả thông con đường nâng đỡ Ngụy Quân.
Đại hoàng tử là một nước cờ Hồ Vương đã sớm đặt sẵn.
Mà Ngụy Quân là quân cờ Hồ Vương vừa chuẩn bị bố cục.
Hai tay đều phải nắm, hai tay đều phải cứng.
Hồ Vương cho rằng trước kia yêu sư đời một cùng yêu sư đời hai phạm lớn nhất sai lầm chính là mang tất cả trứng đặt ở trong một cái giỏ.
Mà nàng lựa chọn phân tán đầu tư.
Không có quá tam ba bận.
Nàng nhất định sẽ không bước vào vết xe đổ của tiền bối.
Đối với điều này Hồ Vương có được lòng tin tràn đầy.
Ba ngày sau.
Đại hoàng tử quả nhiên nhận được văn thư chính thức.
Triều đình lệnh hắn về kinh báo cáo công tác.
Đại hoàng tử sau khi nhận được văn thư, tâm tình cực kỳ phức tạp.
“Chính lệnh của Nhân tộc, Yêu tộc lại có thể tùy ý hạ đạt.
“Thái tử ca ca, con đường Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, còn gánh nặng đường xa.”
…
“Đại hoàng tử sắp về kinh rồi.”
Tin tức này lập tức truyền khắp kinh thành.
Khiến rất nhiều người đều không kịp trở tay.
Cũng khiến không khí kinh thành bắt đầu trở nên có chút quỷ dị.
Dù sao, đây là Đại hoàng tử.
Người hiện nay trên danh nghĩa có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất.
Hơn nữa Đại hoàng tử ở triều dã uy vọng cũng không thấp.
Lúc trước Đại hoàng tử bị biếm rời kinh, người đời biết nguyên nhân là Đại hoàng tử ra mặt vì tiền thái tử mà chọc giận Càn đế bị Càn đế lưu đày.