Chương 419. Của ta rất lớn, ngươi nhịn một chút (1)
Của ta rất lớn, ngươi nhịn một chút (1)
Hoàng tử nhân nghĩa như thế, nghe qua thậm chí so với Càn đế càng thêm thích hợp làm hoàng đế hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của người thường.
Minh Châu công chúa liền nói thẳng với Ngụy Quân: “Đại hoàng tử là người tốt, nhưng hắn không thể làm hoàng đế.”
“Vì sao?”
“Bởi vì toàn bộ đại thần đều cho rằng Đại hoàng tử là người tốt.” Minh Châu công chúa nói rất trắng ra: “Cái này nói rõ để Đại hoàng tử làm hoàng đế còn không bằng để Tử Thần làm.”
Nhị hoàng tử cảm giác bị vũ nhục: “Hoàng tỷ, cái gì gọi là còn không bằng ta làm? Ta kém như vậy sao?”
“Ngươi mạnh hơn anh của ngươi.” Minh Châu công chúa nói: “Ít nhất ngươi sẽ không bị các đại thần đều cho rằng là người tốt.”
Nhị hoàng tử: “...”
Lời này là đang khen hắn hay là đang mắng hắn?
Ngụy Quân giúp hắn giải đáp nghi hoặc này: “Là đang khen ngươi, yên tâm.”
Lời của Minh Châu công chúa hắn nghe hiểu.
Hoàng đế cùng đại thần trên bản chất là quan hệ đối lập, bởi vì là có xung đột ích lợi với nhau.
Khi một hoàng đế bị các đại thần muôn miệng một lời xưng là “người tốt” hoặc là “nhân quân”, vậy hoàng đế này cũng sẽ bị các đại thần tước mất quyền lực làm phế vật.
Trên thực tế tỷ lệ đại khái cũng là phế vật.
Đế vương thật sự có thể tự tay sáng lập một đế quốc cường đại, danh tiếng ngược lại sẽ không muôn miệng một lời tốt, ngược lại sẽ khuynh hướng hai cực phân hoá.
Các bạn không thấy Tần Hoàng Hán Võ, Đường Tông Tống Tổ sao, không có ngoại lệ.
Đây thật ra mới là tình huống bình thường.
Dự mãn thiên hạ giả, tất báng mãn thiên hạ.
Nếu hoàn toàn dự mãn thiên hạ, cái đó như người lãnh đạo một quốc gia bị toàn thể dân chúng nước địch cho rằng là một lãnh đạo tốt.
Cái này tuyệt đối không phải khen ngợi, mà là vũ nhục thật lớn.
Kẻ địch nguyền rủa cùng sợ hãi mới là ca ngợi lớn nhất.
Mà kẻ địch ca ngợi nói từ trên ý nghĩa nào đó, là ở cao nhìn xuống trào phúng.
Đương nhiên, cũng có tình huống ngoại lệ.
Ví dụ như Ngụy Quân.
Hắn chính là bằng sức cuốn hút nhân cách cường đại, thật sự dự mãn thiên hạ giả rồi...
Đối với điều này Ngụy Quân cho rằng người thế giới này phổ biến có độc.
Trời biết Đại hoàng tử này có phải cũng có độc hay không.
“Bây giờ bị các đại thần cho rằng là nhất người tốt, không đại biểu hắn thật là người tốt.” Ngụy Quân nói: “Ai biết hắn có phải giả vờ hay không?”
Chu công sợ hãi lúc lời đồn đãi, Vương Mãng khiêm nhường cung kính khi chưa soán vị.
Hướng sử đương sơ thân tiện tử, một đời thật giả nào ai hay?
Nhỡ đâu Đại hoàng tử cũng là diễn viên thì sao?
Cái này ai nói rất chắc được.
Thế giới này người trong ngoài không đồng nhất nhiều lắm.
Nhưng Đại hoàng tử không phải tứ đại hoàn khố, cho nên khả năng hắn trong ngoài không đồng nhất nhỏ một chút.
Nhị hoàng tử nghe vậy nói: “Đại ca không phải ngụy quân tử, có một số việc là không giả vờ được.”
“Lão Nhị, ngươi vẫn là quá trẻ tuổi.” Giọng điệu Ngụy Quân có chút tang thương: “Ngươi đối với kỹ năng diễn xuất của ảnh đế* hoàn toàn không biết gì cả.”
Bản Thiên Đế từng trải qua quá nhiều ảnh đế đâm sau lưng.
Làm bản Thiên Đế bây giờ đã không dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Nhị hoàng tử bị một câu “Lão Nhị*” của Ngụy Quân làm chột dạ không nhẹ.
“Ngươi gọi ta đại vương.” Sắc mặt Nhị hoàng tử đỏ lên.
Cái gì lão Nhị.
Thế này cũng quá khó nghe rồi.
Ngụy Quân gật gật đầu: “Được, lão Nhị.”
Nhị hoàng tử: “...”
Minh Châu công chúa khẽ “xì” một tiếng, nhưng nàng trái lại không giống Nhị hoàng tử toàn thân tâm tin tưởng Đại hoàng tử như vậy.
“Ta vốn cũng cho rằng Đại hoàng tử là loại nhân quân kia người đọc sách các ngươi thích nhất, lòng dạ không sâu, dễ dàng nhất bị người ta đùa bỡn.” Minh Châu công chúa nói: “Nhưng lần này tựa như có chút không thích hợp, dâng thư muốn Đại hoàng tử về kinh báo cáo công tác các đại thần có một chút ra ngoài dự liệu, ngay cả Nhị thúc cũng không ngờ tới.”
Nhị thúc trong miệng Minh Châu công chúa tự nhiên chính là Càn đế.
Ngụy Quân trào phúng nói: “Hoàng đế có thể nghĩ được cái gì? Cục diện không phải luôn luôn ra ngoài hắn dự kiến sao?”
Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử cảm giác không thể phản bác.
Nhị hoàng tử chỉ có thể cứng ngắc nói sang chuyện khác: “Hoàng tỷ, ngươi nghĩ nhiều rồi nhỉ, thanh danh đại ca ở trong triều vẫn luôn rất cao, có người ra mặt vì đại ca rất bình thường nha.”
Minh Châu công chúa tựa cười mà không cười nhìn Nhị hoàng tử một cái, giọng điệu có chút trào phúng: “Ngươi ở trước mặt ta giả bộ cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết ngươi vụng trộm phái người đi điều tra đám người bè cánh Đại hoàng tử? Huynh hữu đệ cung loại lời này lừa người ngoài là được rồi, ngươi chẳng lẽ còn cho rằng ta cùng Ngụy đại nhân sẽ mắc mưu?”
Nhị hoàng tử nổi giận, tức đến cả người phát run: “Hoàng tỷ, ngươi sao có thể tự dưng bôi nhọ sự trong sạch của người ta?”
Nghe được Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử giao phong, lòng Ngụy Quân có chút mệt mỏi.
Vốn cho rằng Nhị hoàng tử là người thành thật, không ngờ Nhị hoàng tử kẻ mày rậm mắt to này cũng làm phản rồi.
“Các ngươi không hổ là con em hoàng thất.” Ngụy Quân trào phúng nói: “Được rồi, đừng phá nhau nữa, nói xem các ngươi rốt cuộc vì sao tìm ta đi.”
Lần này là Minh Châu công chúa và Nhị hoàng tử chủ động tìm tới cửa, nói là có chuyện cần hắn hỗ trợ.
Sau đó hai người nói nhảm một đống lời thừa.
Ngụy Quân đến bây giờ không biết mục đích chân thật hai người bọn họ lần này đến.
Nhị hoàng tử dẫn đầu nói ra ý đồ đến của mình: “Ngụy đại nhân, bổn vương hoài nghi đại ca của ta bị gian nhân lợi dụng. Từ sau khi trong triều có đại thần dâng thư cho đại ca của ta, nghe nói phụ hoàng ở trong điện Thanh Tâm giận dữ, cục diện một thời gian không đàn áp được. Ta hoài nghi là có người ly gián cảm tình phụ hoàng cùng đại ca, hơn nữa nói không chừng việc này có liên quan với Yêu tộc.”
Minh Châu công chúa thản nhiên nói: “Nói trắng ra, Tử Thần cùng Nhị thúc ta giống nhau, bị đảng Đại hoàng tử dọa, cho nên muốn để Ngụy đại nhân đánh hạ đảng Đại hoàng tử. Huynh hữu đệ cung điều kiện tiên quyết là huynh trưởng đừng mơ ước đế vị, nếu không làm đệ đệ phải đập chết ca ca.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử đỏ lên, lớn tiếng nói: “Ta không phải, ta không có, hoàng tỷ ngươi đừng nói hươu nói vượn.”
Chuỗi ba câu phủ nhận kinh điển.
Nhưng Ngụy Quân thưởng thức một chút, ý tứ giống như thật là ý tứ này Minh Châu công chúa nói.