Chương 534. Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (4)
Thiên hạ đều trắng, chỉ mình ta đen (4)
Lục Nguyên Hạo cũng bị loại không khí đặc thù này cuốn hút, vẻ mặt nhất túc, trầm giọng nói: “Đại Càn Giám sát ti, Lục Nguyên Hạo.”
Mục tướng quân mặt lạnh như sương, thanh âm càng lạnh như băng: “Đội trưởng chi đội thứ năm độc lập đoàn thứ hai của Đại Càn, Mục Kiến An.”
Lục Nguyên Hạo sửng sốt.
Người trên khán đài cũng đồng loạt sửng sốt.
Sau đó liền một mảng ồ lên.
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Khuynh Tâm, phát hiện Bạch Khuynh Tâm cũng cực kỳ mê mang.
Không chỉ Bạch Khuynh Tâm, ngay cả đại đa số người trên khán đài cũng phần lớn đều rất mê mang.
Bọn họ đều chưa nghe hiểu.
Cơ soái làm người số một quân đội, thậm chí trực tiếp nhíu mày, đứng dậy chen ngang tiến trình đấu tướng.
“Chờ một chút, Đại Càn khi nào có đoàn độc lập thứ hai?”
Đoàn độc lập, là chỉ quân đội loại nhỏ vượt qua tầng cấp trung gian, trực tiếp lệ thuộc thống soái tối cao.
Trong lúc chiến tranh vệ quốc, chỉ có dưới trướng Dương đại soái có một đoàn độc lập, lệ thuộc trực tiếp bản thân hắn chỉ huy, đảm đương là một mũi kì binh tinh nhuệ trên chiến trường vệ quốc, cũng là quân đoàn cứu hoả.
Chiến kẻ địch mạnh nhất, thủ cửa ải hiểm yếu nhất. Đoàn độc lập của Dương đại soái ở trên chiến trường vệ quốc nhiều lần lập công huân, mặc dù thương vong rất lớn, nhưng tinh anh trong quân vẫn là lấy gia nhập đoàn độc lập này của Dương đại soái làm vinh dự.
Nhưng chỉ có một mũi đó.
Chưa từng có đoàn độc lập thứ hai.
Ngay cả Cơ soái cũng chưa từng nghe nói.
Mục Kiến An chưa trả lời, mà là do Trần Bách Lý trả lời vấn đề của Cơ soái:
“Đoàn độc lập thứ hai, là do ta can gián, do một đám người ẩn cư tạo thành một mũi quân đội. Thời điểm chiến tranh vệ quốc vừa mới bắt đầu, quốc thổ Đại Càn luân hãm, liên quân Tây đại lục thế không thể đỡ, chiến trường chính diện liên tiếp bại lui, thậm chí có nguy hiểm bị đánh tới quốc đô.
Lúc ấy thậm chí có người nói Đại Càn bại cục đã định, mắt thấy chiến trường chính diện đã hình thành xu thế tan tác, cho nên ta hướng tiên đế can gián, kẻ địch đi được tới đâu quân ta cũng có thể đi tới đó. Có thể xây dựng một mũi quân đội xâm nhập phía sau địch Tây đại lục, phá hủy hang ổ kẻ địch, kém nhất cũng có thể đủ kiềm chế tinh lực quân địch cho chiến trường chính diện.
“Đây là tuyệt mật, chỉ có tiên đế cùng Dương Thủ Nghiệp biết kế hoạch quân sự này.”
Cơ soái mặt lộ vẻ chấn động.
Càn đế cũng là cả kinh biến sắc, theo bản năng phủ nhận nói: “Không có khả năng, đoàn độc lập của Dương Thủ Nghiệp điều động là tinh nhuệ trong các quân, đoàn độc lập thứ hai trong miệng ngươi lại là từ đâu mà đến? Trẫm sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói?”
Trong mắt Trần Bách Lý hiện lên một mảng châm chọc, khinh thường nói: “Ngươi từng nghe nói, nhưng ngươi đã quên.”
Thượng Quan thừa tướng hít một ngụm khí lạnh.
Lão phản ứng lại.
Nhưng lão tình nguyện mình chưa phản ứng lại.
Thượng Quan thừa tướng thậm chí có thể nghe được âm rung của mình: “Là... Đệ tử Mặc gia?”
Năm đó tranh phong với Nho gia Thánh nhân hơn nữa cãi thắng Nho gia Thánh nhân, chính là Mặc Tử người sáng lập Mặc gia.
Về sau Thánh nhân mang Mặc Tử giết chết.
Nho gia hoàn toàn áp đảo Mặc gia.
Hai nhà cũng thành tử địch.
Sau đó Nho gia một nhà độc đại, truyền nhân Mặc gia bị chèn ép luôn ẩn cư, chủ trương cùng phát minh của Mặc gia càng bị coi là kỳ dâm kỹ xảo, bị hoàn toàn bài xích.
Cho đến ngày nay, hai bên oán hận chất chứa đã lâu, đã thoát ly tranh cãi lý niệm của Thánh nhân cùng Mặc Tử năm đó.
Trần Bách Lý trầm mặc một lát, sau đó giọng chua xót nói: “Không sai, là đệ tử Mặc gia, Bách Lý thuyết phục tiên đế, tiên đế đích thân tới đất tổ Mặc gia, hứa hẹn với Mặc gia, sau trận này, để đệ tử Mặc gia trở về triều đình, hơn nữa cho phép Mặc gia ở các nơi của Đại Càn soạn sách lập đạo. Mà trả giá đó là Mặc gia ra hết tinh nhuệ, vượt biển, đi xa trùng dương, xâm nhập sau địch, thắng được cho Đại Càn cơ hội thở dốc chiến trường chính diện.”
Trần Bách Lý nhìn mọi người lặng ngắt như tờ trên khán đài, ánh mắt sắc bén như đao: “Mặc gia ra hết tinh nhuệ, mấy ngàn đệ tử Mặc gia hạng nặng võ trang mang đi hơn phân nửa nội tình Mặc gia, chỉ vì một mưu kế của Bách Lý, một hứa hẹn của tiên đế. Đệ tử Mặc gia ở Tây đại lục chết trận chín thành, nhưng bọn họ không hối hận, bởi vì bọn họ là vì đại nghĩa mà chiến, vì hy vọng mà chiến. Kết quả, Mặc thành bị Tây đại lục tàn sát cả thành.”
Nói tới đây, giọng Trần Bách Lý trở nên vô cùng oán độc: “Nhưng mà ngày đó Mặc thành bị giết cả thành, ta chưa nhìn thấy một quân đội nào của Tây đại lục, ngược lại thấy được quân đội Đại Càn, lĩnh quân là mười ba vị Đại nho. Quân Thảm Chấp, ngươi giải thích cho ta một lần, đây là nguyên nhân gì?”
Quân Thảm Chấp, tên thật của Càn đế.
Nghe được Trần Bách Lý oán độc chất vấn, sắc mặt Càn đế xanh mét.
“Trẫm... Không biết.”
Hắn là thật sự không biết.
Trần Bách Lý ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười tràn ngập châm chọc: “Ngươi không biết, ha ha, ngươi không biết. Năm đó ta hỏi tiên đế, tiên đế cũng nói hắn không biết, cái này thật đúng là phong cách của người Quân gia các ngươi. Tiên đế bảo ta đại cục làm trọng, hắn nói trong đó khẳng định có hiểu lầm.
Nhưng Mặc thành thi cốt chưa lạnh, Tây đại lục các huynh đệ Mặc gia còn đang vì đao phủ mà chiến đấu hăng hái.
Ta làm sao lấy đại cục làm trọng?
Tàn sát Mặc thành, tất cả đều là bởi ta dựng lên.
Ta một lòng trung quân ái quốc, nhưng người vì tư lợi giết người trung quân ái quốc, sau đó tiên đế trái lại bảo người trung quân ái quốc lấy đại cục làm trọng.
Đại cục cái chó đẻ.
“Quân Thảm Chấp, ta từng đáp ứng tiền thái tử, ở trước khi chiến tranh vệ quốc chấm dứt tuyệt đối giữ bí mật chân tướng. Nhưng bây giờ chiến tranh vệ quốc đã kết thúc, tiền thái tử cũng đã chết, ta mang theo huynh đệ Mặc gia còn chưa chết, chúng ta đến đòi một cái công đạo.”
Trần Bách Lý vừa dứt lời, trên đài đấu tướng lục tục xuất hiện hơn mười người.
Tất cả đều là gương mặt dân chúng Đại Càn.
Trong ánh mắt đều mang theo thù hận thấu xương.
Xuất hiện thêm mỗi một người, đều khiến trong lòng dân chúng Đại Càn càng thêm đau đớn một phần.
Trong những người này, không có cao thủ nào.
Mạnh nhất cũng chỉ là Mục Kiến An hiện đứng ở đối diện Lục Nguyên Hạo.
Nhưng bọn họ mỗi người đứng ở trên đài đấu tướng, đều khiến các đại lão tu vi tuyệt đỉnh trên khán đài không thể nhìn thẳng.